Duck hunt
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324801

Bình chọn: 8.5.00/10/480 lượt.

uẩn quẩn với nỗi niềm riêng nên chỉ ừ một
tiếng vô cảm. Không khí như chùng xuống cùng sự im lặng. An An không muốn đánh
mất cơ hội nên lại chủ động lên tiếng.

- Đừng lo tớ không có ý tranh giành Đông Quân với cậu đâu vì
tớ đã từng hứa nếu được làm bạn của cậu tớ sẽ không bao giờ làm cậu khóc.

- Cậu hứa thế bao giờ?

- Tớ hứa với chính mình năm tớ lên tám tuổi.

An An cười hiền nhắc lại lời hứa danh dự của mình.

Năm lên tám sau cái chết của mẹ Trúc Chi bị chấn động tâm lý
mạnh nên phải nằm viện mất vài hôm, trong thời gian này cô hay trốn lên sân thượng
bệnh viện ngồi thu mình trong một góc nhỏ mà khóc sướt mướt.

Lúc ấy có một cô bé gầy yếu hay nấp sau bức tường len lút
nhìn Trúc Chi, dù bị cô quát mắng xua đuổi nhưng vẫn không sợ mà còn nhiều lần
đem kẹo đến mời cô.

- Không cần. Tránh ra đi.

Trúc Chi bé bỏng với đôi mắt đỏ hoe quát lớn rồi bỏ chạy.

Mỗi lần như thế cô bé gầy yếu kia chỉ biết đứng im nhìn
theo. Cô bé không hiểu tại sao cô bạn có đôi mắt to đẹp kia lúc mà cũng trốn
vào một góc mà khóc, sao không bao giờ thấy bạn ấy cười. Cô bé tự nhủ với bản
thân mình nếu sau này được làm bạn với cô bé mắt to kia thì cô sẽ không bao giờ
làm cho bạn ấy phải khóc.

An An siết chặt tay Trúc Chi nhìn sâu vào đôi mắt đang ngấn
nước.

- Tin tớ đi tớ không bao giờ muốn cậu phải khóc đâu.

Nước mắt Trúc Chi chực trào ra trên khóe mi thì An An nhanh
tay chặn lấy, vờ trêu ghẹo.

- Này, cậu đừng biến tớ thành kẻ thất hứa chứ!

Tiếng cười được bậc ra giòn tan khuấy động không gian tĩnh lặng.

"Đông Quân cũng được, Thanh Phong cũng được, chuyện đó
đã không còn quan trọng miễn đừng làm cậu tổn thương thì tớ vui rồi."




Học viện Trưng Vương trở nên ồn ào khi tiếng chuông báo hiệu
kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, phút chốc cái không gian nhuộm sắc thẫm của
chiều tà bị lấp đầy bởi màu đồng phục thanh lịch.

Trúc Chi có chút e ngại ngó nghiêng nhìn quanh không gian
tĩnh lặng của khu vực nhà kho. Nắng chiều yếu ớt không tài nào xuyên qua tán lá
dày của những gốc cây to, gió lượn trên mớ là khô khiến chúng cào lên nền gạch
phát ra một thứ âm thanh rợn người.

Trúc Chi siết chặt trong tay tờ giấy ticket với dòng chữ
"Tan học đến nhà kho có việc cần. Liên quan đến Iceboy Đông Quân.".
Thu hết can đảm cô đẩy cửa bước vào.

- Tôi đến rồi đây. Ai tìm tôi thì mau ra đi.

-....

- Có ai không? Tôi đến rồi đây.

Gọi mãi mà vẫn không thấy tiếng trả lời Trúc Chi chắc ai đó
biết được cô và Đông Quân vẫn chưa làm lành nên cố tình bày trò chọc phá. Trúc
Chi định trở ra thì một bóng đen xuất hiện nơi phía cửa, cố trấn tĩnh Trúc Chi
giữ giọng điệu lạnh nhạt của mình.

- Ai đó? Là cậu hẹn tôi đến đây phải không?

Bóng đen không trả lời mà vung gậy tấn công cô.

"Xoảng" "Bốp"

Tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng kim loại va vào nhau đến chói
tai. Trúc Chi hoảng loạn tránh đòn miệng không ngừng hét lên hi vọng có người
nghe thấy. Bóng đen đứng chặn cửa nên cô không tài nào thoát ra được mà trái lại
càng lúc càng bị dồn sâu vào trong.

- Phong ơi cứu em. Phong!

Trúc Chi bậc khóc. Bóng đen dừng lại hồi lâu rồi lại vung gậy
tiếp tục tấn công.

Một bóng đen khác xuất hiện lao vào tấn công bóng đen kia,
những thế đòn mạnh bạo nhanh chóng dồn đối phương vào thế yếu. Bóng đen đầu
tiên nhảy bổ về phía cô gái nhỏ nên bóng đen thứ hai cũng lao đến nhưng đột ngột
bóng đen đầu tiên xoay người chạy ngược trở lại rồi nhanh chóng biến mất trong
màn ánh sáng nhàn nhạt nơi phía cửa.

"Rầm"

Cánh cửa nơi lối ra duy nhất đóng sầm lại. Không gian chợt lặng
đi, từ khung cửa sổ thông gió phía trên tầng nhà chút nắng chiều còn sót lại cố
vương mình vào thắp sáng căn phòng.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt Trúc Chi căng mắt ra nhìn bóng đen
còn lại trong phòng qua màn nước mắt.

- Này, em không sao chứ? Có bị đánh trúng đâu không?

Dù hơi thất vọng khi nhận ra đây không phải là giọng nói cô
chờ đợi nhưng Trúc Chi vẫn mừng thầm khi biết đó là Thiên Vương.

Cánh cửa bị khóa trái cặp xách của cả hai đều quăng ngoài cửa
nên đành bó gối ngồi chờ người đến cứu. Nắng tắt trên khung cửa không gian vắng
lặng dần chìm vào đêm tối. Bóng đen bao trùm lên mọi vật cảm giác như không khí
đặc lại, cố căng mắt ra nhìn nhưng Trúc Chi không thấy gì khác ngoài một màu
đen như mực.

- Này, anh đâu rồi? - Trúc Chi run giọng.

Từ phía bên phải vọng lại một giọng nói thờ ơ.

- Gì?

- Anh nói gì đi, đừng im lặng vậy chán lắm.

Trúc Chi cố làm ra vẻ ta đây không sợ bóng đen mà chỉ thấy
chán cái không khí tĩnh lặng này. Nhưng câu trả lời đáp trả khiến cô muốn bậc
khóc.

- Kệ em, ghét nhất ai ra lệnh cho tôi.

Gió rít qua khe cửa nghe như tiếng người nghiến răng, đám lá
khô bên ngoài cũng xào xạc lăn lốc trên nền gạch rồi văng vẳng đâu đó tiếng bước
chân lộc cộc đứt q