
ên nam sinh này tiến về phía Trúc Chi cười điểu.
- Nhận ra anh không bé? Lần này thì em không gặp may nữa đâu
D.A boy của em đã có bạn gái rồi và hiện giờ anh ta cũng không có mặt ở đất nước
Việt Nam này để rũ cho em chút lòng thương đâu. À, mà bạn gái của cậu ta là ai
nhỉ? Ồ, là An An - cô bạn thân của em đấy.
Hắn nâng cằm Trúc Chi lên, ghé sát vào tai cô nói giọng mờ
ám.
- Cho em cơ hội chuộc lỗi, một đêm nhé!
"Bốp"
Tên nam sinh đưa tay lên ôm một bên má vẫn còn hằn rõ vết
năm ngón tay, hắn sầm mặt lại giận dữ nhìn Trúc Chi.
- Dám tát tôi. Em tưởng mình là ai mà dám làm như thế? Em chẳng
qua chỉ là một con nhỏ bị vứt bỏ như một món đồ cũ.
"Bốp"
Cái tát thứ hai giáng mạnh vào mặt hắn. Trúc Chi trừng mắt
giận dữ.
- Đồ hèn, anh lấy quyền gì mà xúc phạm tôi như thế?
Tên nam sinh giận dữ túm lấy cổ áo Trúc Chi, gằn giọng.
- Không ai bảo vệ cô nữa đâu. Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi
tôi mau.
- Đừng hòng, anh là cái thá gì chứ?
Gương mặt Trúc Chi vẫn lạnh lùng không chút lo sợ, cô dán
ánh nhìn khinh bỉ vào anh. Tên nam sinh nghiến răng giận dữ, anh phải khiến cô
hối hận vì làm mình mất mặt giữa đám đông.
Một nụ hôn cưỡng ép cũng chả thú vị bằng việc xé toạc vai áo
cô ra. Hắn đưa tay định thực hiện hành động đồi bại kia thì bị một bàn tay khác
chặn lại.
"Bốp"
Cú đấm mạnh giáng vào mặt khiến hắn ngã chúi về sau. Thanh
Phong đứng chắn trước mặt Trúc Chi, anh lạnh giọng.
- Gan của cậu cũng to đấy, dám động vào bạn gái của Iceboy
này.
Đám đông nín lặng trước cơn giận bùng cháy của Thanh Phong,
lần đầu tiên họ thấy anh giận dữ đến như vậy. Thấy tình hình không ổn mấy cậu bạn
của tên nam sinh ban nãy vội chạy đến kéo cậu ta đi. Cũng may là Iceboy nên họ
còn được rút lui trong im lặng.
Đám đông dần tản ra, lúc này ở phía sau bức tường An An mới
thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy Đăng Khoa không kéo tay cô lại thì cô đã chạy đến
dùng cái thân phận bạn gái D.A boy để bảo vệ Trúc Chi như lời anh đã dặn.
- Sao anh lại cản em? Nếu Đông Quân không xuất hiện thì Trúc
Chi sẽ gặp chuyện mất.
- Tin Thiên Vương đi. Nước cờ cuối cùng đã được đánh ra rồi.
Nốt nhạc cuối cùng đã dứt, sự tĩnh lặng bình yên được trả về
với không gian của nắng và gió. Đặt cây đàn xuống Trúc Chi thả tầm mắt vào vẻ đẹp
láp lánh của dòng sông dưới nắng chiều. Một sự yên tĩnh đến lạ thường như thể
là dấu hiệu của một cơn bão lớn sắp đổ ập xuống.
- Em uống nước đi.
Thanh Phong mở sẵn nắp chai nước suối rồi đưa cho Trúc Chi,
cô đón lấy và vô tư uống, cô đâu hề hay biết rằng bên trong thứ dung dịch trong
suốt kia còn có một thứ khác đã được pha vào. Kể từ hôm đó hai người đã làm
lành với nhau. Trúc Chi biết rõ giữa hai người vẫn còn tồn tại một khoảng cách
vô hình nào đó nhưng vẫn đành nhắm mắt làm ngơ.
- Bây giờ mình đi viếng mộ anh Đông Quân nhé!
- Bây giờ sao? Sao tự dưng anh lại muốn đi vào giờ này?
Trúc Chi e ngại nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ và trời cũng đã bắt
đầu sập tối.
- Ừ, đi ngay bây giờ, anh có thứ muốn em biết.
Cảm giác bất an ập đến trước thái độ bí ẩn lạ lùng của Thanh
Phong, lưỡng lự hồi lâu Trúc Chi cũng gật đầu đồng ý. Trên đường đi hai người
ghé vào cửa hàng hoa tươi quen thuộc, Thanh Phong chọn mua hai bó hoa bách hợp
trắng muốt và thơm lừng. Trúc Chi thắc mắc tại sao anh lại mua hai bó hoa thì
anh chỉ cười bí hiểm và bảo lát nữa cô sẽ biết.
Nghĩa trang vắng vẻ trầm mặt trong chút nắng tàn còn sót lại,
cô quạnh và lạnh lẽo. Lần đầu tiên vào nghĩa trang lúc trời chập choạng tối thế
này nên Trúc Chi thấy sợ sợ, cô cứ níu chặt lấy cánh tay anh. Một dự cảm chẳng
lành ập đến.
Thanh Phong đặt một bó hoa xuống trước bia mộ bó hoa còn lại
thì đặt tạm sang khoảng đất trống bên cạnh. Anh im lặng lúc lâu rồi lên tiếng.
- Em có yêu Thanh Phong không?
- Anh hỏi gì lạ vậy Phong? - Trúc Chi nhíu mày nhìn anh.
- Đừng hỏi nhiều, trả lời anh đi. Em có yêu Thanh Phong
không?
- Có. Em yêu anh.
- Em trả lời như anh hỏi đi. Em có yêu Thanh Phong không?
Trúc Chi bắt đầu thấy sợ trước thái độ bất thường của anh.
- Em yêu Thanh Phong.
Thanh Phong cười nhẹ nhưng nụ cười lại chua xót và có chút
gì đó đau đớn.
- Em có biết rằng Thanh Phong yêu em. Nó rất yêu em, yêu đến
mức sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của mình để bảo vệ em. Nó yêu em đến thế sao
em lại nhẫn tâm phản bội nó?
- Phong? Anh nói gì thế?
Đột nhiên Thanh Phong cười lớn rồi sắc mặt biến đổi, lạnh
lùng vô cảm đến đáng sợ.
- Em nói em yêu nhưng em không đủ can đảm để về bên nó. Em
nói em yêu nhưng giờ đây em lại dành nỗi nhớ thương cho kẻ khác. Em nói em yêu
vậy hãy chứng minh tình yêu của em đi.
Thanh Phong bắt lấy cánh tay Trúc Chi đưa lên cao ngang tầm
mắt, anh vừa hướng ánh mắt lạnh của mình vừa lấy ngón tay kéo nh