Polly po-cket
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324613

Bình chọn: 10.00/10/461 lượt.

ẹ trên vết sẹo
nơi cổ tay Trúc Chi, nở một nụ cười nửa miệng.

- Vết sẹo không được phép lành nhưng em đã để nó lành lại.

- Phong, anh sao vậy? Đừng làm em sợ.

Lại một nụ cười nửa miệng, tàn độc và chết chóc.

- Em sợ? Chẳng phải em đã từng rất muốn chết sao? Sao bây giờ
em lại sợ?

- Phong?

- Đừng gọi nữa. Tôi không phải là Phong, không phải là Thanh
Phong mà là Đông Quân.

Anh tối sầm mặt lại, quát lớn. Trúc Chi bậc khóc trước nỗi sợ
cùng cực và bấn loạn vô độ. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

- Em đừng tự lừa gạt mình nữa. Chẳng phải em đã nghi ngờ rất
nhiều sao? Giờ thì em đúng rồi đó. Tôi không phải là Thanh Phong. Thanh Phong
là người nằm kia.

Trúc Chi hoảng loạn cực độ, đầu óc quay cuồng, tay chân thì
mềm nhũn ra không còn chút sức lực, mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ nhạt đi, cô
ngã khụy xuống.

Đông Quân cũng ngồi xuống, giọng nói lạnh của anh rít lên đặc
mùi nguy hiểm, nó như con dao nhọn cắm phập vào tim Trúc Chi.

- Em đã may mắn nhiều lần thoát chết nhưng giờ đây em không
được như thế nữa đâu. Tội nghiệp thằng em khờ dại của anh nó đợi em lâu lắm rồi,
bây giờ đã đến lúc em phải về bên cạnh nó.

- Phong! - Trúc Chi nấc lên.

- Đủ rồi đừng gọi nữa. Tôi là Đông Quân em nghe rõ chưa? Là
Đông Quân.

Đông Quân quát lên. Phong không phải là tên anh và đó cũng
không phải là từ mà anh muốn nghe từ cô. Con tim ngập tràn lửa hận của anh sợ
phải yếu mềm trước tiếng gọi đó.

Trúc Chi bắt đầu thấy choáng, mi mắt nặng trĩu, toàn thân
không còn chút sức lực cô ngã vật ra nền đất giương đôi mắt sợ hãi và đau đớn
nhìn về phía bia mộ, nhìn về hàng chữ Thanh Phong và nhìn về phía Đông Quân.
Anh đang cầm tay cô lên cạ nhẹ con dao bóng loáng sắc bén vào vết sẹo.

- Đừng sợ, khi thuốc ngủ thấm vào em sẽ không còn thấy đau nữa.

Con dao cứa mạnh vào vết sẹo, máu bắn ra thấm ướt cả cổ tay
và nhuộm đỏ lớp cỏ xanh. Mùi máu tanh len vào không khí và xộc vào mũi làm dấy
lên trong tim cả hai một nỗi đau đớn nghẹn ngào. Đông Quân đặt con dao vào bàn
tay đang buông lỏng của Trúc Chi.

Gió thét lên giận dữ, thốc mạnh từng cơn rát rạc. Trúc Chi
lim dim mắt nhìn dòng máu đỏ tươi. Không còn thấy sợ hãi mà chỉ thấy đau lòng

"Vậy là em sẽ về với anh, về với cơn gió lành." Bất
chợt nước mắt lăn dài trên khóe mắt đã khép lại.

Đông Quân đặt bó hoa bách hợp xuống trước mặt Trúc Chi.

- Cái này là dành cho em.

- Sớm quá đấy Đông Quân. - Một giọng nói lạnh vang lên trong
bóng đêm.

"Phịch" "Bốp" "Bốp"

Những âm thanh khô khốc rợn người cứ vang lên. Trước khi thật
sự chìm vào giấc ngủ Trúc Chi ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát.




- Cua, em lại không ngoan rồi. Sao em lại đến tìm anh nữa rồi?

- Anh, em sợ, em mệt. Đừng bỏ em lại có được không? Hãy cho
em đi cùng anh.

Thanh Phong vuốt mái tóc mềm của Trúc Chi, anh mỉm cười dịu
dàng.

- Anh biết, nhưng nơi này không dành cho em. Nghe lời anh,
em quay về đi.

- Không, em không muốn đi đâu cả. Em muốn ở cạnh anh, đừng bắt
em quay về.

- Cua, em có biết là anh yêu em không? Anh yêu em, rất yêu
em.

- Yêu em sao anh lại nỡ bỏ em mà đi? Sao anh cứ bắt em phải
yêu anh trong đau đớn thế này?

Trúc Chi vội ôm lấy anh bậc khóc nức nở.

- Cua ngoan em đừng khóc. Nghe anh đi. Anh yêu em nên mới để
em được sống, anh yêu em nên mới bảo em quay về. Em nên nhớ anh đánh đổi cả
tính mạng của mình là để em được bình an. Đừng như thế nữa, anh đau lòng lắm.

- Anh!

Trúc Chi thét lên khi anh vụt biến trong vòng tay cô.

- Em về đi, bên kia có người đang đợi em đấy!

Thanh Phong lại xuất hiện, anh đứng ở một bên đầu của cây cầu
dài mờ ảo trong màn sương trắng, anh chỉ tay về phía sau lưng Trúc Chi. Trúc
Chi đứng giữa cầu nhìn anh rồi lại nhìn về phía màn sương trắng sau lưng mình,
nhưng làm gì có ai đang đợi cô như anh nói. Cô vội vàng quay đầu lại thì anh đã
biến mất.

Màn đêm bỗng từ đâu đổ ụp xuống, đặc quánh và lạnh lẽo, Trúc
Chi sợ hãi ngồi thụp xuống và khóc nấc lên, một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo
mùi bạc hà thanh mát. Sợ thì sợ thật đấy nhưng Trúc Chi bướng bỉnh không muốn
trở về, cô không muốn mở mắt ra để rồi phải đối mặt với những đớn đau mệt mỏi.
Cô không về, nhất quyết không về, cô sẽ ngồi đây đợi anh nhất định anh sẽ đến
đón cô đi cùng.

Trúc Chi không biết mình đã ngồi bao lâu trong cái đêm đen
tĩnh mịch này, không gian xung quanh rất lạnh, cái lạnh thấu tận xương tủy,
toàn thân Trúc Chi dường như trở nên tê cứng nhưng duy chỉ có bàn tay là rất ấm
áp cảm giác như có ai đó đang nắm chặt lấy tay mình. Nhưng rồi bàn tay cô cũng
trở nên lạnh dần, dường như ai kia đã buông tay. Trúc Chi sợ hãi chạy vội theo
làn hơi ấm đang xa dần.

Trúc Chi choàng tỉnh hốt hoảng mở mắt ra, thở dốc đầy sợ
hãi. Mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại và đảo mắt nhìn quanh. Một căn phòng
trắ