
đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không còn vươn chút nước.
- Anh là đồ ngốc.
Gia Hân nói xong thì bỏ đi để lại Kris với bộ dạng không hiểu gì. Vừa nãy rõ ràng là khóc mà sao giờ lại…? Đúng là khó hiểu.
…
Sáng khi những chú sẻ vươn dài chiếc cất tiếng hót trong veo gọi ngày mới, tia nắng mỏng xuyên khỏi tầng mây len lỏi qua ô cửa kính còn vươn chút sương sớm.
Khung cảnh sẽ thật thanh tịnh nếu không có tiếng kêu gầm gú của một thằng… điên nào đó làm cả khu phố như náo loạn.
Gia Hân rúc mình trong chăn, bịt chặt tay nhưng không thể nào phớt lờ được khi cái tên mỹ lệ của mình đang bị gầm gù dưới kia. Cô nheo mắt, uể oải ngóc đầu ra cửa sổ xem xét và cảnh tượng trước mắt làm cô tỉnh ngủ hẳn, trời đất Kris đang đứng bên cạnh chiếc BMW đen và gào thét tên cô, đáng nói hơn là trên chiếc xe có dòng chữ “I love U” màu đỏ to đùng. Tên này muốn cô xấu hổ đến chết hay sao ấy? Gia Hân định bước xuống la cho anh ta một trận nhưng rồi nghĩ lại, cô đeo headphone vào, trèo lên giường rúc đầu vào chăn để trốn nắng và tiếp tục giấc ngủ. Cứ để tên điên đó như thế rồi sẽ có bảo vệ đến lôi anh ta đi, khu phố này an ninh rất chặt.
Một lúc sau, đang chìm trong giấc ngủ và những bản nhạc nhẹ nhàng, Gia Hân hé mở mắt khi tấm chăn yêu quý và headphone đã bị ai đó giựt mạnh ra. Cô bật dậy như một thây ma được ban nguồn sống.
- Anh… sao lại vào đây được?
- Chị Rin cho anh vào đấy. – Kris nhướng mày rồi ung dung ngồi lên giường.
- Anh ra ngoài mau sao có thế tự tiện vào phòng riêng của con gái hả?
- Ai bảo em không ra gặp anh.
- Trông anh như một thằng điên vậy tôi mà đứng với anh thế nào cũng bị hiểu lầm cho xem.
- Em dám nói anh điên hả? Vào thay đồ rồi đi với anh.
Kris cốc vào trán cô một cái rõ đau khiến cô “A” lên một tiếng, nhăn mặt ôm lấy trán.
- Đi đâu cơ?
- Đi chơi.
- Không đi.
- Vậy anh sẽ ở lì đây.
- Anh…
Gia Hân bặm môi chọn đại một chiếc váy rồi chạy vào phòng tắm, Kris luôn “mặt dày” như thế và bắt cô phải làm theo ý anh. Sự ngang tàn này thật giống với Chấn Nam chỉ là cách thể hiện của mỗi người khác nhau, Kris dùng cách khá trẻ con còn Chấn Nam dùng tất cả sự tàn bạo của mình đế bắt ép người khác.
Kris ngồi trên giường đảo mắt xung quanh, lần đầu tiên anh ở trong phòng riêng của con gái nên có chút ngại ngùng. Bước về phía chiếc kệ nhỏ trên tường, Kris đưa tay lấy xuống một chiếc máy ảnh màu trắng khá đẹp mắt. Trong một phút tò mò, anh lục lọi album ảnh nhưng lạ thật chỉ có một bức ảnh lại là bức ảnh của con trai đang đưa máy ảnh lên nên không rõ mặt nhưng cái dáng người này…
Xe dừng lại trước trung tâm mua sắm mà lần trước Gia Hân và Kris gặp nhau, sau một hồi cải vã anh cũng chịu tháo mấy cái chữ màu đỏ trên xe xuống. Càng tiếp xúc Gia Hân càng nhận ra con người này rất trẻ con rất giống Chấn Nam chỉ khác ở cách thể hiện. Đáng ghét sao cô lại nghĩ đến Chấn Nam chứ? Không được! Tuyệt đối không được!!! Gia Hân tự trấn tĩnh mình như thế.
- Đi chơi mà đến đây sao?
- Anh cần mua vài thứ chở em theo để giúp anh lựa. Mắt thẩm mĩ của con gái chắc tốt hơn con trai.
- Vậy mà có người đã gạt phắt sự lựa chọn của tôi đó thôi.
- Em nói gì cơ?
- Không có gì?
- Mà em cũng nên đổi cách xưng đi. Xưng “tôi” hoài anh không thích đâu.
- Mặc anh.
Gia Hân bĩu môi chăm chọc rồi bước nhanh về phía trước, Kris cười thích thú nhìn theo ít ra cô không còn phớt lờ anh như trước.
- Này mua áo đôi đi. – Kris chỉ tay về một cặp sơ mi dành cho tình nhân.
- Chúng ta đâu phải là một đôi mua áo đôi làm gì?
- Rồi sẽ thôi mà.
- Không-bao-giờ.
Gia Hân nhấn mạnh từng chữ rồi lại bước nhanh lên phía trước, Kris nghiêng đầu ngắm cặp áo sơ trắng có đường kẻ lạ mắt rồi cũng rảo bước theo sau.
Giờ Gia Hân đang say sưa ngắm chiếc váy màu xanh dương trong khi Kris thử đồ, những vật màu xanh dương luôn hút hồn cô từ ánh nhìn đầu tiên.
- Gia Hân cậu cũng đến đây mua sắm à?
- Thu Thảo?!! – Gia Hân ngỡ ngàng nhìn người vừa xuất hiện trước mặt mình, hôm nay Thu Thảo mặc một chiếc váy ren màu đen, tay bận bịu với túi lớn túi nhỏ.
- Mình và anh Chấn Nam đang đi mua sắm, anh ấy đang tính tiền bên kia, chủ nhật nào anh ấy cũng dẫn mình đi mua sắm không thì đi chỗ này chỗ nọ.
Cánh môi đỏ thẫm vẽ một nét cười rất khéo, khéo là ở cái hàm ý thách thức, trêu người của nó.
- Chuyện đó cậu không cần phải khoe khoan với mình đâu. – Gia Hân ra vẻ bất cần.
- Cậu không thấy đau lòng sao?
- Không.
- Vậy thì tốt mình cứ sợ cậu đau lòng tới nỗi trốn trong phòng khóc tức tưởi vậy thì mình thấy tội lỗi lắm. – Thu Thảo làm mặt buồn rượi có ý mỉa mai.
- Tôi thấy người trốn trong phòng khóc là cô mới đúng đấy. Xem ra thì cô vẫn hay như vậy mỗi lần bị anh hai tôi hắt hủi nhỉ?
Sự xuất hiện