
này.
Quay mặt lại, để lưng tựa vào lang cang, mắt buồn rơi vào khoảng không, Lâm Vũ chậm rãi nói tiếp:
- Hàn Phong dù hai chúng ta không phải anh em ruột nhưng với anh xem còn hơn cả em trai ruột. Không những anh, bố mẹ và mọi người đều rất yêu quý Hàn Phong. Đôi lúc, anh rất ghen tị với em vì có một gia đình rất hạnh phúc, em có bố mẹ còn anh thì không. Mẹ anh qua đời khi anh còn rất nhỏ, bố anh cũng qua đời trong một lần thi hành nhiệm vụ, kể từ lúc đó anh mất hết người thân cũng nhờ bố Hàn Quân – người đồng đội của bố đã nhận nuôi anh, cho anh một gia đình đầm ấm. Đã có lần anh muốn rời khỏi gia đình đầm ấm này vì thấy mình tội lỗi lắm, anh biết Hàn Phong giận anh, lạnh nhạt, hắt hủi anh vì đã dành hết tình yêu thương của bố mẹ, lẽ ra anh không nên có mặt trong gia đình nhưng… anh lại không làm được thế nên anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm bù đắp cho Hàn Phong.
Một khoảng im lặng kéo dài, Hàn Phong nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe Lâm Vũ, cậu thực sự không ngờ người anh trai này lại yêu thương và lo nghĩ cho cậu nhiều như thế dù trong câu chuyện anh ta mới là người đáng thương nhất.
- Đúng là… tôi đã rất giận anh nhưng… đó chỉ là những suy nghĩ lúc trẻ con thôi cho nên… anh không cần phải cảm thấy có lỗi hay bù đắp gì cả. – Hàn Phong ấp úng, cảm thấy thật trẻ con khi đố kị với anh trai.
Anh nhìn cậu em trai, mỉm cười:
- Hàn Phong, cảm ơn em.
- Haiz… cảm ơn gì chứ? Thật là… – Hàn Phong cau mày.
- Mà anh có thể hỏi một chuyện không?
- …
Thấy cậu nhóc im lặng, anh hỏi:
- Em say xỉn thế này vì Gia Hân đúng không?
- …
- Em bị từ chối?
- …
- Em muốn từ bỏ hay tiếp tục?
- Tôi muốn quên nhưng tạm thời vẫn chưa thế… – Cậu đáp, giọng buồn như thể mọi thiết tha, đam mê và kiêu hãnh vùng vằng quay lưng với mình.
Lâm Vũ vỗ vai em trai:
- Anh biết… Từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ. Dù em làm gì anh cũng sẽ ủng hộ nhưng trước hết phải trân trọng bản thân mình cái đã.
Gió vờn nhẹ qua hai mái đầu mang theo nỗi buồn gửi về một vùng đất xa xăm nào đó…
***
Giờ tan trường, từng tốp học sinh ùa nhau ra về như đàn ong vỡ tổ.
Trước cửa một lớp học, khi hai cô gái đang tình tang bước ra…
- Gia Hân, cậu chặn hắn ta lại giùm mình nhé, mình đi trước đây. – Vũ Phương nói nhanh rồi vịn balo chạy đi để lại Gia Hân với bộ mặt ngô nghê không biết gì.
- Nè, cậu đi đâu đấy?
Gia Hân quay về hướng ngược lại thì thấy Hoài Nam đang chạy tới, hiểu chuyện, cô liền chặn anh ta lại.
- Gia Hân, em đang làm gì vậy? Mau tránh ra.
- Anh không được làm phiền Vũ Phương nữa.
- Cái gì mà làm phiền? Anh là đang đeo đuổi bạn em đấy.
- Ai mà biết anh có thật lòng không, quá khứ của anh dữ dội vậy mà.
- Anh bây giờ là thanh niên tốt rồi đấy, chuyện lần trước anh cũng cũng xin lỗi em rồi còn gì. Mà này lần trước em vẫn chưa trả lời đấy, thật ra có tha lỗi cho anh không?
- Anh xin lỗi kiểu gì vậy?
- Xin em đấy, Vũ Phương nói nếu em tha lỗi, cô ấy sẽ cho anh cơ hội.
- Vậy sao? Thế anh có thật lòng với cậu ấy không?
- Anh đương nhiên là thật lòng. Vì cô ấy anh đã thay đổi rất nhiều. Được rồi, mau tránh ra đi.
- Nhưng…
*Bịch*
Quả bóng phớt qua đầu Hoài Nam đập mạnh vào tường kèm theo sự xuất hiện thình lình của chàng trai làm không khí trùng xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ.
- Chấn Nam…
Anh nhìn Gia Hân rồi lia qua tên bên cạnh như muốn giết người:
- Cậu làm gì bạn gái tôi thế?
- Là bạn gái cậu chặn đường tôi đấy.
- Được rồi, anh đi đi, cơ hội lần này anh phải biết nắm bắt đấy. – Gia Hân chen vào cuộc trò chuyện giữa hai chàng trai.
- Cảm ơn. Chào nhé! – Hoài Nam mỉm cười, tay chào theo kiểu quân đội rồi chạy đi mất.
Gia Hân mỉm cười nhìn theo làm ai kia có chút khó chịu.
- Chuyện gì vậy?
- À anh ấy đang đeo đuổi Vũ Phương đấy, họ thật dễ thương.
Chấn Nam không nói thêm như thể chẳng có hứng thú với mấy chuyện này, anh dùng chân kéo quả bóng về phía mình.
- Anh đi đá bóng à?
- Ừ.
- Em đi với nhé!
Đôi chân dài săn chắc vừa đi vừa đá quả bóng về phía trước cực kì điêu luyện, bên cạnh có cô gái nhỏ gì lấy balo tinh nghịch bước theo.
- Lúc ở trường Cao Trung, em từng là người chăm sóc cho đội bóng đấy.
- Bây giờ vẫn còn à?
- Không, lần trước là do tình thế cấp bách thôi. Mà em vẫn không hiểu sao lần trước anh lại đá quả bóng đó?
- Anh đã nói là chướng mắt.
- Nhưng em lại nghĩ khác… là vì anh ghen phải không?
- Không hề.
- Sao cũng được, bây giờ em là người chăm sóc cho Chấn Nam nhé.
***
Vốn ngập chìm trong bóng tối nhưng lúc này căn phòng u ám lại ngập tràn ánh sáng, không chói lóa mà lung linh, huyền ảo.
Biểu tượng của đê