
m giáng sinh – cây thông nhỏ lấp lánh một góc phòng, những đóm lửa dập dờn trên thân nến mỏng manh đặt khắp phòng. Căn phòng u ám hôm nào bỗng chốc trở nên thật lãng mạn nhờ bàn tay đáng yêu của ai đó.
Đặt chậu cây nhỏ lên bậu cửa sổ, Gia Hân mỉm cười trước thành quả của mình. Khi lia mắt về tấm màn đen, trí tò mò bị đánh thức, cô nhón chân, tay vén tấm màn sang một bên.
Cạch…
Tiếng mở cửa làm Gia Hân giật mình, đôi mắt vẫn mở to nhìn người vừa bước vào.
- Gia Hân không ngoan.
- Người trong ảnh là em sao? – Gia Hân chỉ tay về phía sau.
Chấn Nam không trả lời, lách qua cô đi đến chỗ bức ảnh, cô gái trong ảnh chỉ dùng một từ để diễn tả “khuần khiết”, hai tay dang rộng, đầu hơi ngước, đôi mắt long lanh tựa màn sương bao phủ, có cảm giác như đang ôm cả gió, nắng và bầu trời. Người con gái đó mặc đồng phục Bingel, mang balo và rất giống Gia Hân mà thực chất chính là Gia Hân.
- Anh đã chụp nó khi nào vậy? – Như đã khẳng định đó là mình, cô quay đầu tiếp tục hỏi.
- Một buổi sáng… trời rất đẹp…
- Chụp lén là xâm phạm quyền riêng tư đấy…
- Em tự ý vào phòng anh rồi biến nó thành thế này có được gọi là xâm phạm quyền riêng tư không? – Anh nhìn cô chằm chằm như muốn xé toạc mọi biện luận.
- Tại tối quá… – Cô gái nhỏ như bị nắm thóp, lí nhí trả lời.
Bước về phía cô, anh chậm rãi nói:
- Anh chợt nhớ ra một chuyện?
- Chuyện gì?
- Gia Hân còn nợ anh một thứ.
- Nợ gì cơ?
- Hôn. – Anh dí sát vào mặt cô cười ma mãnh, có làn gió lạnh vờn qua sống lưng, Gia Hân lùi một bước, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh cũng là lúc ấy, cô bị kéo lại, áp sát vào người anh.
Chấn Nam từ từ cúi người xuống, môi vẫn đọng một nụ cười ấm áp, những ánh nến lung linh khiến khung trở nên lãng mạn…
Cạch…
- Nè hai người, xuống ăn… ơ… – Gia Bảo mất mấy giây để nhận thức, cậu nhóc vội vàng chữa cháy, cười ngượng ngạo. – Em xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục đi, xong thì xuống ăn cơm.
Cửa phòng đóng lại, Gia Hân cúi mặt bước lùi lại vì ngượng cũng may lúc Gia Bảo vào vẫn chưa có gì xảy ra nếu không cô xấu hổ đến chết mất. Còn ai kia hẳn đang rất ấm ức trong lòng…
Gia Hân cùng Chấn Nam bước xuống lầu, cô vẫn còn ngại chuyện lúc nãy khi nhìn thấy Gia Bảo đang hí hửng bên chiếc bàn đầy ắp thức ăn.
- Sao mấy người kia chậm chạp thế nhỉ? Tối nay em còn quẩy nữa đấy. – Thằng nhóc chống hai tay lên má, vẻ khó chịu.
- Còn ai nữa sao?
- A… về rồi kìa.
Gia Hân nhìn về phía cửa nhà bếp, một chàng trai lịch lãm bước vào, có vẻ chững chạc và thành đạt.
- Chà chà… vừa bước vào đã nghe mùi thơm rồi. Chắc là ngon lắm đây. – Vắt áo khoác lên ghế, anh ta ngồi xuống nhìn chằm chằm vào những món trên bàn rồi quay sang Gia Bảo. – Nè nhóc, em mua mấy món này ở nhà hàng nào vậy?
- Có đồ ăn ngon là may lắm rồi, tự nấu hay mua ở nhà hàng thì có gì quan trọng hả? Anh có giỏi thì tự mà xuống bếp đi đừng ngồi đây nói mốc người khác.
- Làm gì cáu vậy hả?
Đột nhiên anh ta quay sang Gia Hân mỉm cười làm cô có chút bối rối.
- Nãy giờ quên, anh là Jay – quản gia của nhà này.
- Em là Gia Hân… – Cô rụt rè lên tiếng.
- Bạn gái của lead… à không, bạn gái của Chấn Nam.
Gia Hân đứng hình trước câu khẳng định của người đối diện, còn Jay thì thấy rợn người trước cái lia mắt của quỹ, cùng lúc ấy một người nữa xuất hiện…
- Xin lỗi mọi người, tôi về trễ tại ở bệnh viện có việc đột xuất.
Người đó ngồi xuống cạnh Jay, đẩy gọng kính anh ta nhìn sang Gia Hân:
- Chúng ta có thành viên mới sao?
- Chào anh, em là Gia Hân. – Cô lễ phép cúi đầu.
- Chào, anh là Minh Triết – bác sĩ của nhà này.
- Được rồi, mọi người nhập tiệc thôi. – Gia Bảo vỗ tay bốp bốp để thu hút sự chú ý.
- Thầy Kan không đến sao? – Đặt cốc nước xuống bàn, Chấn Nam lên tiếng hỏi khi nhìn ra sự thiếu sót.
- À, bố bận thăm một người bạn rồi nên không đến được.
- Em muốn hỏi… thầy Kan là ai vậy?
- Là bố em cũng là sư phụ của võ đường. – Gia Bảo giải thích.
Gia Hân gật gù, có quá nhiều mối quan hệ chồng chéo lên nhau khiến cô gái không khỏi thắc mắc.
- Mọi người nâng ly nào! Chúc sức khỏe. Merry Christmas!
Tiếng thành ly va vào nhau nghe “king king”, một bữa tối thú vị và mới lạ. Đây là lần đầu tiên Gia Hân mừng giáng sinh ở ngoài với những người quen biết chưa lâu. Có lẽ cô hiểu thêm về Chấn Nam một chút rồi, điều này khiến cô gái nhỏ cảm thấy vui, chỉ vậy thôi!
***
Đêm giáng sinh vẫn còn đó, có người ước gì đêm nay dài vô tận để được nắm tay người mình yêu hay một cái câu vai ấm áp cùng bước bên nhau qua những con đường mang hơi lạnh giá của mùa đông.
Cô gái nhỏ bước bên anh, cô đút tay vào túi áo, anh đút tay vào túi quần, giữa hai người có sự đứt đoạn vô hình nào đó. Lẽ ra là đi xe nhưng vì hôm