
như vậy.
- Trời, anh nhìn những cây doi kìa...-
Sang reo lên chỉ vào những chùm doi trên những cây gần đó. Mỗi quả đều
to bằng cái chén lớn, đỏ chót.- Cả xoài nữa kìa... Ôi thích thế...
- Lúc khác mình sẽ quay lại đây. - Anh nhắc cô - Bây giờ chúng ta có việc gấp mà.
- Ối, em quên mất.- Sang thoảng thốt kêu lên - Em xin lỗi, em quên mất.
- Có lỗi gì đâu mà em cứ xin rối rít lên thế.- Anh phá lên cười.
Nhưng câu chuyện của hai người bị cắt ngang ngay bởi một giọng nói phía sau:
- Cô cậu là ai thế?
Khánh Nam quay lại. Người đang hỏi anh
là một người đàn ông trạc tuổi ba anh, trông rất khỏe khoắn, có nước da
hơi rám nắng của người lao động. Ông nhìn hai người vừa tò mò, vừa ngạc
nhiên, nhưng không một chút nghi ngại hay đề phòng gì.
- Cháu chào chú... - Anh tiến lại phía ông.
- Ủa, cậu là người miền ngoài hả?
- Dạ vâng, cháu từ ngoài Hà Nội vào ạ!
- Cậu đến mua trái cây à? Hay muốn kí hợp đồng làm ăn?
- Dạ không chú ạ! Cháu đến tìm một người tên là Năm Sơn. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?
- Anh chị tìm thằng Năm có việc chi?- Ông ta nghi hoặc hỏi.
- Dạ, chính anh ấy đã cho cháu địa chỉ này, nhà chú Hai Triều mà. Anh ấy nói nếu cần tìm anh ấy thì cứ đến đây.
- Tui là Hai Triều đây. Hai anh chị quan hệ thế nào với thằng Năm?
- Dạ, thầy của anh Năm nhờ tụi cháu nhắn tin kêu anh ấy về ạ!
- Người đỡ đầu của nó gọi về hả? Ờ, từ
hồi ba má nó mất đến giờ thì chỉ có người đó là tốt với nó. Nếu bà ấy
gọi nó về thì nó phải về thôi.
- Anh ấy có nhà không chú?
Không đáp lại anh mà người đàn ông quay người, cất tiếng gọi:
- Út Liên đâu?
- Dạ...- Có tiếng đáp lại dõng dạc và lanh lảnh ở đâu đó.
Khoảng 20 giây sau, một cô nhóc chừng
14, 15 tuổi chạy đến, hai bím tóc lúc lắc một cách đáng yêu. Trên tay cô bé là mấy trái vú sữa.
- Dạ ba gọi con?
- Thằng Năm Sơn có nhà không?
- Dạ không thưa ba... Anh Năm với chị Hai đem hoa quả sang bên chùa Pháp Thiên thắp hương rồi.
- Hai đứa nó lại đi với nhau nữa rồi. Thế tụi nó nói chừng nào về?
- Dạ con không rõ đâu ạ!
Cô bé nhìn Khánh Nam cười rõ tươi rồi đỏ mặt chạy vụt đi.
Người đàn ông quay sang nói với anh:
- Hai cô cậu ráng chờ chút xíu, chắc tụi nhỏ về ngay ấy mà.
- Chùa Pháp Thiên có gần đây không chú?- Khánh Nam vội hỏi.
- Không xa lắm. Đi xuồng chừng 30 phút là đến. Nhưng có gấp đến vậy không? Tụi nó chắc về ngay ấy mà.
- Dạ thôi không cần đợi đâu ạ! Cháu sẽ đến đó tìm anh ấy cho nhanh.
- Hai cô cậu chân ướt chân ráo đến đây
làm sao biết đường đi mà đòi đi. Thôi nghỉ chút đi. Chút nữa tui kêu con Út đưa hai người qua đó.
- Dạ, cảm ơn chú nhiều.
- Khách sáo chi. Hai cô cậu còn lặn lội
đến tận đây báo tin cơ mà. Cũng tại thằng Năm ở vùng núi sâu quá chứ
không đánh mỗi cú điện là đến nơi rồi phải không?
- Hay bác làm ơn gọi cho anh ấy giúp cháu được không ạ?
- Ờ... ờ... đợi tôi chút...
Hai Triều như sực nhớ mới rút điện thoại ra, loay hoay bấm gọi đi. Một hồi sau ông quay lại, mặt buồn thiu:
- Con Hai không bắt máy anh ạ! Thôi nếu
gấp thế thì cứ để tôi kêu con Út Liên đưa hai người đến đó. Mà hai đứa
này kì cục thật, lúc nào cũng cứ nhất định phải đến tận chùa Pháp Thiên
mới chịu...
- Vâng, vậy cháu nhờ chú vậy. Xong tụi
cháu còn phải trở về Sài Gòn ngay. Nếu không đem được anh ta về lần này
thì em gái cháu chết mất.
- Trời đất... Gì mà nghiêm trọng thế?
- Dạ... vì chỉ có anh Năm mới biết cách hái thứ thuốc mà có thể cứu em gái cháu thôi chú ạ!
- Vậy cậu không nói sớm. Út đâu....- Hai Triều lại cất giọng gọi một lần nữa.
- Con đây ba...- Cô bé lại tất tả chạy đến, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.
- Lấy xuồng đưa hai anh chị đây qua chùa Pháp Thiên tìm anh Năm và chị Hai mau.
- Dạ...- Con bé dạ ran rồi chạy biến đi.
Chùa Pháp Thiên đúng như ông Hai Triều
nói, nằm bên một quãng sông vắng, cách đến hơn 30 phút đi xuồng. Nếu
tính đường chim bay có lẽ cũng ngắn thôi, nhưng vì phải đi theo những
khúc sông, rồi kênh rạch quanh co, chằng chịt nên thành ra đường đi khá
xa. Cô bé Út Liên luôn miệng nói về những con nước, những vườn trái cây
mà ba người đi qua nhưng Khánh Nam không để tâm lắm.
Khi chiếc xuồng cập bờ, Út Liên nói:
- Đến rồi đó. Đây là chùa Pháp Thiên.
- Anh tưởng nó phải là một ngôi chùa lớn lắm chứ?- Khánh Nam ngẩn ra nhìn ngôi chùa nhỏ nằm giữa một khu vườn cây trái lớn.
Út Liên cười khùng khục với một vẻ rất đáng yêu:
- Chùa Pháp Thiên thật đó anh. Nhưng ba
má em nói là nó được dựng từ lâu lắc rồi nên thiêng lắm. Ở đây chỉ có
mỗi sư cô thôi. Cũng ít người viếng thăm nơi này lắm vì mới dựng một
chùa lớn lắm ở trên thị trấn đó.
- Nhóc đi với anh đi, anh đâu biết anh Năm Sơn mặt mũi ra sao đâu.