
ngại hỏi khi nhìn thấy Vân cứ ôm ấp đóa hoa mãi.
- Ngược lại... Nó đem lại mọi sự may mắn cho người có nó. Tôi thực sự cho rằng em gái cậu là người may mắn đấy.
Đây là một cây thuốc có thể chữa bách bệnh.
- Thật ạ? - Anh thốt lên.
- Tôi được nhìn thấy nó lần này là lần
thứ hai đấy. Lần trước học trò của tôi đã đem về một cây, và tôi đã chế
nó thành thuốc chữa bệnh rồi. Có lẽ em cậu sẽ khỏi sớm thôi.
- Ai đã mang cây này đến ạ, nếu nó đã quý và hiếm như thế?
- Phải là người có duyên hoặc là người
thực sự đang cần một may mắn thì mới có thể gặp được loại hoa này. Có lẽ cậu ta mang nó về đây, tôi vừa thấy trên cái sàng phía sau nhà có rất
nhiều lá thuốc.
- Vậy anh ta đi đâu rồi ạ?
- Cậu ấy như cánh chim lớn của đại ngàn ấy mà, chẳng bao giờ tôi biết cậu ta đi đâu và khi nào trở về.
Khánh Nam thần người ra trong vài giây
để nghĩ đến con người kì lạ kia. Anh ta có vẻ bí ẩn một cách lạ lùng.
Rốt cục thì đó là con người như thế nào nhỉ?
Khánh Nam và Sang trở về Hà Nội với một
niềm tin cực kì lớn là Vân sẽ mau chóng bình phục trở lại. Công việc lại cuốn hai người về lại với vòng quay của cuộc sống, với những lo toan và bộn bề cảm xúc. Lúc này bà nội Nam trở nên yếu hẳn và bà lúc nào cũng
giục anh và Sang nhanh chóng kết hôn.
Khánh Nam đã không thể chần chừ lâu hơn
được nữa, khi mà sức ép từ mọi người ngày càng gia tăng, và quan trọng
hơn cả là tình hình bệnh của Vân tiến triển khá nhanh và tốt. Mẹ anh đã ở trong đó nhiều ngày để chăm sóc cho con gái. Bà dự định sẽ trở ra cùng
Vân trong vòng một hoặc hai tháng tới.
Ngày Vân lành bệnh, không chỉ anh mà cả
ba anh cũng lên Kon Tum để đón mẹ và em gái anh trở ra Bắc. Niềm vui
đoàn tụ cùng với niềm vui tìm lại được đứa con gái yêu quý làm cho Hải
Long không cầm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Buôn làng ở đây đã quá quen với Vân đến
nỗi, ngày cô đi, mọi người đến chào rất đông. Vân đã lành bệnh, nhưng
chẳng còn vô tư hồn nhiên như ngày xưa nữa. Cô trông hiền hơn, trầm lặng hơn, và trưởng thành hơn.
- Cô Hoài. - Khánh Nam nói với người
thầy lang tốt bụng một mực từ chối lời đề nghị trở ra Bắc của bố mẹ anh - Cháu rất cảm ơn cô. Cháu rất tiếc là cô không muốn ra Hà Nội. Sắp tới
chúng cháu sẽ kết hôn, cô không thể phá lệ được ạ?
- Ồ, tôi thì có công trạng gì đâu. Hai cô cậu kết hôn tôi nhất định sẽ gửi quà mừng. Còn ra Hà Nội thì có lẽ là không được rồi.
- Vậy còn Năm Sơn? Cô biết anh ấy ở đâu chứ?
- Tôi vẫn chưa có tin gì của cậu ta cả.
- Cậu ta hả?- Người già làng lên tiếng- Cậu ta vào miền Tây rồi.
- Sao cụ biết ạ?- Cô Hoài tỏ ra ngạc nhiên.
- Dạo trước chính cậu ta nói thế mà. Đi cùng một cô gái đẹp lắm, vào miền Tây rồi.
- Cụ có gặp cậu ta ư ? Khi nào vậy?
- Dăm tháng trước đó. Một đêm cả nhà ta
đang ngủ thì cậu ta cùng cô gái đến, xin ở nhờ. Cậu ta bị thương ở chân. Ta hỏi sao cậu ta không về nhà thì cậu ta không nói. Nghe nói cậu ta bị ngã từ trên núi xuống khi đi hái thuốc. Ở với ta được hai tuần lễ thì
cậu ta đi cùng cô gái kia.
- Nó bị thương ư? - Cô Hoài lẩm bẩm rồi
khẽ tự trấn an mình - Thôi, chắc chẳng sao đâu. Anh chị với các cháu lên đường đi kẻo muộn.
Sau những cái ôm hôn chia tay giữa những người phụ nữ, cả nhà Khánh Nam lên đường trở về. Sau bao nhiêu sóng gió thì bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã bình yên hơn.
- Anh làm gì mà ngồi thất thần thế? -
Sang ngồi xuống cạnh anh, mắt vẫn không rời cuốn tạp chí thời trang giới thiệu những bộ thiết kế cho mùa cưới này.
- À... Em chưa ngủ sao? Sáng mai phải lên máy bay về Hà Nội rồi đấy.
- Anh cũng có ngủ đâu.- Cô ngẩng đầu nhìn anh bướng bỉnh đáp.
- Anh cứ nghĩ mãi về Năm Sơn. Anh ta kì lạ quá!
- Em cũng thấy thế. Hay sáng mai đưa ba
mẹ anh ra sân bay xong mình lại về miền Tây lần nữa đi. Em thấy thích
nơi đó lắm. Về đó tìm và cảm ơn anh ta một câu.
- Ừ... - Anh gật đầu cười, Sang nghĩ thật giống anh.
Anh cần một người con gái chu toàn như
thế làm hậu phương cho mình. Khánh Nam tự trấn an mình như thế coi như
là một lý do để chấp nhận cô. Lễ cưới của hai người sẽ tiến hành không
bao lâu nữa.
Điều làm anh bất ngờ nhất chính là việc
ba mẹ anh đề nghị anh đưa Vân đi theo cho vui. Con bé cần được chăm chút hơn, và với Vân, Khánh Nam là một người cực kì quan trọng.
Phản ứng của Vân cũng không khác gì Sang khi lần đầu tiên đến với miền cù lao này. Cô cứ liên tục há hốc mồm,
rồi rối rít chỉ những chùm chôm chôm hay những trái xoài vàng mọng lòa
xòa xuống mặt nước.
Xuồng cập bến chỗ nhà Hai Triều, đúng
cái chỗ mà ngày trước cậu bé Tư Nhái cho Nam và Sang lên bờ. Vân thích
thú nhảy lên bờ, reo hò như một đứa bé đứng giữa vương quốc kẹo ngọt.
Người đầu tiên mà cả ba gặp lúc này không phải là chú Hai Triều hay Út
Liên, mà là một cô gái tuổi chừng mười tám, đôi mươi, má hồng, da trắng
đang ngồi đọc sách dưới một gốc cây chôm chô