Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323261

Bình chọn: 7.5.00/10/326 lượt.

m.

Thấy ba người, cô gái ngẩng đầu nhìn,
ngạc nhiên lắm. Cô ta có lẽ cũng là con gái của Hai Triều vì trông khá
giống Út Liên. Rồi gập sách lại, cô ta đứng dậy tiến lại hỏi:

- Anh chị tìm ai vậy?

- Chào cô, chúng tôi đến tìm anh Năm Sơn.- Khánh Nam mở lời trước.

- Anh Năm không có nhà, có chuyện gì không?

- Ồ, chúng tôi chỉ đến để gặp anh ấy cảm ơn một vài chuyện thôi. Anh ấy sắp về chứ ạ?

- Chắc vậy. Anh chị vô nhà đi.

Cô gái quay người dẫn đường cho cả ba.

Vừa ngồi được một chốc thì có tiếng nói từ ngoài sân:

- Chú Hai đi đâu rồi Lan ơi?

Giọng nói đó vừa cất lên, không chỉ Khánh Nam nhảy dựng lên mà Vân cũng đánh rơi cả chén nước đang đưa ngang lên miệng.

Người bước vào là Việt.

Hai bên nhìn nhau trân trân, không ai nói gì. Chỉ có Sang và cô gái kia là không hiểu gì.

- Anh Năm về hả? - Cô gái chạy lại túm
lấy cánh tay anh- Sao toàn mồ hôi vậy? Lại giúp sư cô chuyện gì phải
không? Có khách đến tìm anh đó.

Nhưng Việt - hay chính là Năm Sơn cũng
như là Khánh Nam và Vân, lúc này đều đang hóa đá vì sự xuất hiện đường
đột của đối phương.

Khánh Nam chưa bao giờ dám nghĩ rằng lại gặp lại Việt trong hoàn cảnh này.

Không phải ai khác, anh ta lại chính là ân nhân của gia đình anh.

Là định mệnh?

Hay là sự sắp đặt trớ trêu của ông trời?

Những người yêu nhau chân thành dù có cách trở bao lâu rồi cũng tìm lại được về bên nhau.

- Anh...- Vân đứng dậy lắp bắp, vừa mừng vừa kinh ngạc - Đúng là anh rồi...

Và cô chạy vù đến, gạt Hai Liên ra, ôm chầm lấy người yêu.

- Em tìm thấy anh rồi.

Việt, ở cái tuổi ngoài 30, trông khác hơn một chút so với ngày xưa. Anh trông đen hơn, già hơn và mắt buồn hơn cả ngày xưa.

Một nét đau đớn thất vọng vụt qua trên gương mặt Hai Liên, và cô gái quay người chạy ra ngoài.

Việt chết đứng trong vòng tay của Vân.
Anh nghe rõ trái tim đang đập nhanh thế nào. Và anh cảm nhận được cả
những giọt nước mắt nóng hổi của Vân thấm trên ngực mình. Người con gái
anh yêu bằng cả tính mạng của mình giờ đây lại đứng trước mặt anh, như
một phép màu, và cũng như một trò đùa kì lạ của số phận.

- Xin lỗi.- Việt cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng và gỡ vòng tay của Vân ra.- Không ngờ là lại gặp mọi người ở đây.

- Hóa ra người đó là anh. - Khánh Nam
vẫn có vẻ như không chấp nhận được cái sự thật rằng người đứng trước mặt anh bây giờ chính là Việt.

- Phải... Chỉ là tôi không muốn có thêm rắc rối nên...

- Sao anh lại bỏ đi chứ?- Vân vẫn đứng
chắn trước mặt anh, hỏi dồn- Em là gánh nặng của anh sao? Em đã nói có
chuyện gì thì cũng phải cùng nhau giải quyết mà.

- Anh xin lỗi, Trác Vân...

- Được rồi.- Khánh Nam đứng dậy- Tôi có
chuyện muốn nói với anh. Vân, em để anh Hai nói chuyện với anh ấy chút.
Yên tâm đi, anh sẽ không để anh ấy chạy mất đâu. Em ở lại với Sang nhé!

Hai người, Khánh Nam và Việt đi ra phía
vườn cây và ngồi xuống một bàn uống trà đã được kê sẵn. Khánh Nam im
lặng nhìn anh ta pha trà, rót nước, hồi lâu sau anh mới lên tiếng:

- Tại sao anh phải chạy trốn như thế chứ?

- Xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác.

- Chính anh đã cứu nó. Anh định giấu cả điều này sao?

- Vì tôi mà cô ấy thành ra như thế...

- Không phải vì anh đâu. Em tôi bị như
thế, chuyện của hai người đứt đoạn là vì sự ích kỷ của gia đình chúng
tôi. Bây giờ anh nên quay trở lại đi.

- Tôi không thể!

- Sau tất cả những gì anh đã làm, anh
yêu nó hơn cả mạng sống của mình, anh nghĩ rằng chúng tôi còn đủ nhẫn
tâm để chia rẽ hai người hay sao? Anh bị thương vì nó. Yêu nó nhưng chỉ
dám lén lút về thăm nó mỗi đêm. Những điều đó anh còn muốn giấu sao?

- Tôi sợ lại làm tổn thương cô ấy một lần nữa. Cuộc sống của tôi ở đây rất tốt.

- Anh vẫn còn chưa hiểu à? Hành động vừa rồi của em gái tôi mà anh còn cố tình làm ngơ sao? Anh thấy nó yêu anh
đến phát điên rồi cơ mà. Anh từ bỏ được sao?

Khánh Nam đứng dậy, quả quyết:

- Bây giờ tôi đi gọi điện về cho ba mẹ tôi. Biết tin này tôi nghĩ họ sẽ cảm động lắm. Anh lo đi tìm Vân và xin lỗi nó đi.

Nam nói và đi ra một chỗ để gọi điện
thoại về cho ba mẹ, nói rõ mọi chuyện. Nói chuyện xong, định quay trở
vào nhà thì anh bỗng nghe thấy tiếng khóc đâu đó.

Ngồi thu lu dưới gốc cây chính là Hai Liên, lúc này mặt đã nhòe nhoẹt nước. Anh ngồi xuống đối diện với cô ta, nói:

- Cô nên chúc mừng cho họ chứ.

- Tôi không thể? Tôi yêu anh ấy, tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ cưới nhau...

- Cô biết thừa là trong tim anh ấy không có cô mà.

- Tôi biết. Ngay từ lúc anh ấy xuất hiện ở đây tôi đã biết chuyện đó. Tôi cứ nghĩ rằng không thuyết phục được
chị Diệu Hư thì anh ấy sẽ bỏ cuộc và chấp nhận tôi. Hóa ra người anh ấy
yêu là cô ấy chứ không phải chị Diệu Hư...

- Diệu Hư?- Khánh Nam cau mày, hình


Snack's 1967