
Hôm qua sau khi nghe Trần Hàn Vũ “phun châu nhả ngọc”, cô chưa kịp thanh minh thì đã bị Trần đại boss đuổi ra khỏi văn phòng. Dương rất bất ngờ và tức tối. Trong cơn tức giận cô đã hừng hực khí thế vào phòng thư kí của Trần tổng nói với Ngọc Khuê – thư kí riêng của Trần tổng:
- Khuê, chị vẫn cảm thấy hơi đau chân, từ ngày mai em sẽ giúp chị mang cơm cho Trần tổng
Nói xong cô quay lưng về phòng mình. Dù biết chuyện này sẽ được chuyển tới tai Trần tổng chẳng sót một chữ nhưng cô đang ức chế và đành dùng cách kháng cự lặng lẽ này.
Trò quái gì thế này! Mình rõ ràng là thành thật, nghiêm túc trò chuyện về việc dung hòa cả hai việc, kết quả bị người ta công kích hướng khác, bảo mình thích Vũ Phong. Cô còn chưa kịp hiểu hết ý tứ câu ấy, chưa phản ứng kịp thì đã bị đuổi ra ngoài. Cô cảm thấy rất phẫn nộ, rất bức xúc.
Ngồi một lát, khi cơn giận đã vơi đi nửa già, cô bỗng thấy hơi hối hận, nghĩ mình làm rất giống trẻ con đang hờn dỗi, phản kháng quá yếu ớt, quá tầm thường. Trước màn hình máy tính, Dương đập đầu vào bàn, thầm kêu réo trong bụng: Đại boss rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy a… Vẫn là câu hỏi khiến người ta cực kỳ thắc mắc: Xét mọi biểu hiện của Vũ, hình như, có lẽ, chắc là… anh có ý với mình. >_<
Tuy giả thiết ấy cũng khiến cho Dương kinh ngạc vui mừng, nhưng mọi hành vi bất thường của Vũ không thể không khiến cô suy nghĩ lung tung. Câu nói lúc nãy là sao chứ. Đứng trong vòng bán kính mười dặm cũng ngửi thấy mùi chua. Cô không phải ngốc, khứu giác cũng không vấn đề gì, đương nhiên cũng ngửi ra, nhưng lần này phải dùng lý do gì để giải thích?
Chắc không giống như kiểu tiểu thuyết đam mỹ mà các cô nàng Vy Vy thích xem. Trần đại boss thực ra là tiểu thụ, thích Vũ Phong nên không phải anh ghen với Vũ Phong, mà là ghen với mình? Dương nghĩ được một nửa đã thấy da gà nổi hết lên. Ôi… xem ra cô nên bớt chơi với Vy Vy thôi, quả thực công phu Vy Vy quá thâm hậu, mới mấy ngày mà đã khiến cô suy nghĩ bậy bạ.
***
Trưa hôm sau, Dương đang uống cà phê, nhìn hình cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa in trên cốc, cô mỉm cười rạng rỡ. Cùng lúc ấy không biết em Khuê ở đâu nhảy ra đánh tan hết những hình ảnh đẹp đẽ ấy. Em Khuê chắp hai tay, làm động tác “làm ơn, làm ơn” với Dương rồi nói:
- Dương, chị thấy thế này có được không, nếu chị thật sự vẫn còn đau chân, thì sau này em sẽ giúp chị mang cơm lên tầng của Trần tổng, chị giúp em mang vào nhé
Dương ú ớ hỏi lại:
- Sao vậy?
Chẳng lẽ Đại boss kinh khủng lắm sao, mà khiến em Khuê sợ đến mức này? Nghe thế, em Khuê thở dài thườn thượt, than vãn
Dương nghe em Khuê than thở xong thì tỏ vẻ tư lự
- Gần đây ngoài công việc bận rộn ở tòa soạn, Trần tổng còn phải lo cho sản phẩm sắp ra mắt của ICT nên ngày nào cũng tăng ca, có lúc buổi trưa đưa cơm đến, buổi chiều đi thu dọn, cặp lồng vẫn đặt ở đó, không nhúc nhích. Mấy hôm trước bác sĩ riêng của Trần tổng gọi cho phòng thư kí nói Trần tổng gần đây bị đau dạ dày, bảo tụi em canh chừng Trần tổng buổi trưa ăn cơm cho đàng hoàng. Kết quả… Haizzz! Chị cũng biết đấy, chúng ta là thuộc hạ, làm sao ra lệnh cho sếp mình làm gì được, mà Trần tổng lại là dạng hễ đã làm việc thì quên cả mạng sống nữa chứ!
- Sao em lại tìm chị? Em là thư kí riêng còn chẳng dám, huống chi là chị
Có lẽ sau khi bị Trần tổng vô cớ cấm vận, Dương và Trần tổng không có dịp tiếp xúc lâu. Khi gặp ở phòng tòa soạn cô cũng chỉ cung kính gọi một câu “Trần tổng” rồi đi ngay. Về nhà thì chẳng hề chạm mặt. Mà thực chất là ban đêm Trần tổng không có về nhà. Hai người rõ ràng đang chiến tranh lạnh. Lại dựa vào bệnh viêm dạ dày gì gì đó để bắt cô đi làm lành trước ư?
Em Khuê cuống lên giậm giậm chân
- Ôi trời ơi em xin chị đấy, chị Dương tốt, Dương xinh đẹp. Chị cũng đã từng mang cơm cho Trần tổng rồi mà? Em thấy anh ấy thường xuyên gọi chị đến văn phòng, quan hệ cũng khá tốt, hơn nữa em thật sự đã thử hết mọi cách rồi, nói thế nào đi nữa Trần tổng buổi trưa cũng chẳng muốn ăn, cặp lồng cũng không thèm nhìn đến nữa là… Em sắp suy sụp mất rồi, nếu không thì chị Vy Vy đâu có chỉ em đến đây tìm chị!
Dương nghe xong thì sầm mặt, Vy Vy cậu thật lắm chuyện! Em Khuê nghe Dương im lặng thì biết cô đã động lòng, vội vàng cười hê hê tiến sát lại
- Dương, chị làm ở đây cũng kha khá thời gian rồi, có phải chị thấy không khí ở đây rất tốt không? Vậy chị nghĩ thử xem, nếu Trần tổng ốm thật, tòa soạn phải đối đầu với cảnh nguy nan, tòa soạn phá sản thì chị đi đâu tìm được… không khí làm việc thoải mái… đoàn kết như thế?
Em Khuê ngừng một lúc rồi ra vẻ thần bí
- Hơn nữa, nếu em nhớ không nhầm thì còn một tuần nữa là có tiền thưởng
Dương ngoẹo đầu, sao lại liên quan đến túi tiền thưởng của mình?
- Hê hê - Em Khuê cười gian, kéo Dương thì thào – Chị thử nghĩ xem, nếu Trần tổng bất cẩn bị vào bệnh viện, lúc đó dù đến ngày lĩnh thưởng mà không có Trần tổng kí tên đóng dấu thì chẳng phải m