
ỉ sợ đã không kịp nữa rồi”, Cố Thập Tam nhìn phía trước, nhạt giọng nói.
Hà Y đứng thẳng người lên, phát hiện không xa phía trước mặt có một người đang đứng.
Là một người trong tay cầm một cuốn sách.
Đường Dung.
Chân của nàng mới hơi động, Cố Thập Tam đã giữ nàng lại: “Đừng qua đó, đấy là bẫy”.
“Sách trong tay hắn”, Hà Y nhỏ giọng thốt.
Hai người chầm chậm tới gần, Đường Dung chuyển thân, tránh về phía đông.
“Dường như hắn đang cố tình dẫn dụ chúng ta tới nơi nào đó”, Cố Thập Tam không thể không dừng bước cân nhắc.
“Mặc kệ hắn!”, Hà Y guồng chân đuổi theo, sợi Tố Thủy Băng Tiêu được tung ra, cuộn một cái đã cuốn chặt lấy tay của Đường Dung!
Nàng khẽ giật, cuốn sách liền tuột khỏi tay hắn bay vụt lên.
Đảo mình lộn một vòng, tay nàng đã tóm được một góc cuốn sách, chợt thấy trước mắt loáng lên, đã có kẻ khác lao tới, “xoẹt” một tiếng, cuốn sách bị xé toạc giữa không trung, Hà Y quay nhìn thấy mình chỉ nắm được có ba trang mà lại chỉ còn có nửa trang giấy, cả cuốn sách đã bị người khác cướp lại.
Định thần nhìn lại, kẻ cướp cuốn sách đi là một đạo nhân khoác áo lông đầu đội mũ cao.
Đạo nhân đó cất cuốn sách vào người rồi tiếp tục chạy về phía đông.
Cố Thập Tam đuổi theo nói: “Là cuốn sách đó sao?”
Hà Y gật đầu, cất ba mảnh giấy vào bọc giấy dầu gói lại bỏ vào trong người.
Cố Thập Tam nói: “Muội quay về đi, việc này để mình ta giải quyết”.
Hà Y nói: “Trước mặt rõ ràng là cạm bẫy, sao muội có thể yên tâm để huynh đi một mình?”.
Cố Thập Tam cười ha hả: “Trước giờ ta hành sự đều thích làm một mình”.
Hà Y cũng cười rồi lại thở dài một tiếng: “Có phải huynh cảm thấy muội rất ngốc không? Vì một cuốn sách mà liều mạng?”.
“Có một chút.”
“Chàng sống cũng chẳng được bao lâu nữa, muội không muốn thấy chàng đau khổ”, thần sắc nàng mang chút thê lương: “Mỗi một ngày có chàng đối với muội đều rất quý giá”.
“Ta hiểu, chỉ là… muội không nên nghĩ quá nhiều.”
Cố Thập Tam có chút lắp bắp, bình sinh hắn chưa từng an ủi người khác.
“Huynh yên tâm, vận khí muội trước giờ đều rất tốt, toàn là gặp dữ hóa lành”, nàng gạt đi nước mắt, kiên định nhìn Cố Thập Tam.
Hắn không khuyên thêm nữa, hai người cùng đuổi theo.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi thêm khoảng nửa canh giờ lại tới trước một ngọn núi lớn. Đạo nhân kia đột ngột dừng lại.
“Sau lưng chúng ta có chừng mười lăm người. Trái bảy phải tám. Ta ngăn bọn chúng, muội đi đoạt sách”, Cố Thập Tam dứt lời thì đột ngột chuyển thân, vung trường kiếm chém tới đám người kia.
Mười lăm kẻ áo xám này đều là con em có võ công cao cường nhất của Đường môn, trong đó có ba thanh niên cao gầy hình như là anh em ruột, công lực không thấp, cũng là những nhân vật bình thường trên giang hồ có thể lấy một địch mười.
Hà Y nói một câu “Cẩn thận” xong, mũi chân điểm nhẹ, người bay đi như chim nhạn, Tố Thủy Băng Tiêu quăng ra cuộn lên một cành cây, mượn lực phi thân, người phóng đi như tên bắn, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đạo nhân.
Người còn chưa chạm đất, kiếm đã đâm tới như điện xẹt. Đạo nhân kia tự thị võ công cao cường, không hề xuất thủ, thân hình dịch một cái, chợt cảm thấy chống đỡ khó khăn, bèn tháo bao da ở lưng, thanh đoản đao dài ba thước vừa vào tay, liền bổ thẳng vào mặt nàng, thế như rồng như hổ! Đồng thời tay trái phóng ra một nắm thiết sa đen kịt bay tới, bức Hà Y chỉ còn cách tung mình lên không trung lộn một vòng nhảy ra sau lưng đạo nhân mới có thể miễn cưỡng tránh thoát.
Đạo nhân tránh né cực nhanh nhưng đã chậm một bước, một kiếm của Hà Y đã đâm trúng vai ông ta, lại thêm vài kiếm nữa, cuốn sách đã rơi xuống đất.
Nàng nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy, lúc ngẩng đầu lên, đạo nhân kia đã phi thân đi mất không thấy đâu nữa. Nàng đang định nhảy qua giúp Cố Thập Tam, chợt nghe dưới chân có tiếng nổ, một đám lửa khói lóe lên, thoắt cái bốn bề đều là tiếng thuốc nổ. Khói càng lúc càng dày đặc, không thấy nổi bóng người, ánh lửa và khói đen ngăn nàng xa khỏi Cố Thập Tam.
Cố Thập Tam trong lúc gấp gáp quay đầu lại lớn tiếng hỏi: “Lấy được sách chưa?”.
Miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra bóng hình Cố Thập Tam, Hà Y ném cuốn sách cho hắn nói: “Sách giao cho huynh, đón lấy này! Không cần qua chỗ muội, muội đã trúng mai phục rồi!”.
Cố Thập Tam đưa tay lên tóm lấy cuốn sách nhét vào người, chẳng thèm để tâm tới đám người vây sau lưng, liều mạng chạy qua chỗ Hà Y.
Chẳng đi được mấy bước, đám người kia như phát điên vây lấy hắn trùng trùng điệp điệp, vô số ám khí phóng tới hắn. Cố Thập Tam cắn răng, đành quay lại tiếp tục chém giết.
Nhưng mắt hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Hà Y.
Hắn thấy nàng lăn đi lộn lại, tránh né những ngòi thuốc nổ không ngừng bộc phát bên cạnh người, lại nhìn thấy trước mặt nàng không xa có một nữ nhân áo trắng cũng đang chạy.
Trong tay nữ nhân đó là một mồi lửa, rõ ràng chính là kẻ bố trí thuốc nổ và châm ngòi. Trong lòng Cố Thập Tam có chút yên tâm, chỉ cần bám theo cô ta, tạm thời Hà Y vẫn chưa gặp n