XtGem Forum catalog
Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 326875

Bình chọn: 8.5.00/10/687 lượt.

iết đường mà hối cải.

   

    Chương 13: Nắng chiếu núi không

    Khe suối róc rách.

    Trong thôn chài nhỏ này có mấy cây cổ thụ.

    Dưới cây cổ thụ là một gian nhà nhỏ thoáng ánh đèn.

    Mở cánh cửa nho nhỏ có thể thấy một dòng suối.

    Trên dòng suối là một cây cầu gỗ be bé.

    Cầu gỗ đã cũ lắm, gánh nước đi bên trên là lại kẽo cà kẽo kẹt.

    Mùng Mười tháng Mười một. Đêm về, vầng trăng tĩnh lặng ngự giữa tầng không.

    Nàng choàng mở mắt, nhìn thấy hai khuôn mặt, hai khuôn mặt rất già nua.

    Là một bà lão và một ông lão.

    Nàng cứ ngơ ngác nhìn bọn họ.

    Trong tay ông lão là một bát canh cá nóng hôi hổi, lão cũng đang hiếu kỳ nhìn nàng.

    “Cô nương, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!”

    Ông lão mặt đỏ bừng, cười tít bưng bát canh đưa cho nàng.

    Nàng rụt người trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Đây…đây là đâu?”.

    “Thôn này gọi là Thạch Khê thôn.”

    “Ôi!”, nàng mơ mơ hồ hồ.

    “Cô nương, cô tên là gì?”, bà lão run giọng hỏi.

    Nàng cố gắng nghĩ, trong đầu là một khoảng trống rỗng, nhưng vẫn không muốn người khác biết nàng đang ngơ ngẩn. Đảo mắt một cái, trông thấy trên chiếc bàn nhỏ có thờ Quan Âm, lại nhìn vầng trăng ngoài song, liền nói: “Cháu họ Quan, tên Quan Nguyệt”.

    Nói xong câu này nàng không nhịn được hổn hển thở dốc, dáng vẻ tựa như vô cùng kiệt quệ.

    Ông lão vội vàng nói: “Cô húp bát canh này trước rồi hẵng nói tiếp”.

    Nàng đang rất đói, bưng lấy bát canh là húp sạch, lại ăn thêm hai cái bánh mới cảm thấy có chút khí lực.

    “Cô… đã gặp chuyện gì vậy? Lúc giặt đồ không cẩn thận bị cuốn xuống sông? Hay là ngồi thuyền rồi bị ngã?”

    “Cháu không biết… A, cháu ngồi thuyền… rồi lật một cái, cháu liền ngã xuống sông.”

    “Đứa nhỏ đáng thương”, bà lão than một tiếng: “Đợi cháu khỏe hơn một chút, bọn ta sẽ đưa cháu về nhà. Người nhà cháu không biết là đang lo lắng tới thế nào”.

    “Cháu… cháu không có nhà… cũng chẳng quen ai cả”, nàng vừa nghe vậy vội vàng nói: “Cháu không có nơi nào để đi cả. Cầu xin hai người cho cháu ở lại đây”.

    Bà lão cười hiền hòa nói: “Bọn ta đều là kẻ bần cùng, sống rất khổ cực. Cô nương cháu… không sợ phải chịu khổ sao?”.

    “Cháu không sợ.”

    “Bọn ta là ngư dân vùng này, đánh cá kiếm ăn”, ông lão nói: “Bọn ta không có con cái, cho nên già thế này rồi vẫn phải đánh cá. Nếu cháu không chê, vậy thì giúp bà ở nhà làm chút việc may vá kiếm sống đi. Chúng ta có miếng cơm ăn tuyệt nhiên sẽ không thiếu phần chúa”.

    Nàng nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt hai lão nhân.

    “Đa tạ gia gia, bà bà hảo tâm thu nhận con. Con… con tạm thời chưa nhớ ra mình có thể làm được việc gì… Có điều con sẽ từ từ nhớ lại”, nàng khẽ nói.

    “Đứa nhỏ đáng thương, nhất định là bị sóng lớn đánh cho mất hồn rồi”, bà lão kéo nàng dậy, đỡ nàng nằm lên giường, đắp chăn cho nàng.

    Nàng trông thấy căn phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường chợt hỏi: “Con ngủ ở đây, vậy hai người… hai người ngủ ở chỗ nào?”.

    “Không cần lo, con không cần lo. Nhà củi dọn dẹp lại một chút là có thể ngủ được. Gối lên rơm mà ngủ rất thơm đấy!”

    Nàng trở mình bò dậy, nói: “Sao có thể để hai người ngủ trong kho củi được? Để con ngủ ở đấy”.

    Giường rơm trong kho củi sớm đã được trải đâu vào đấy, nàng lăn mình vào chăn, cười tít mắt nói: “Rơm đúng là rất thơm!”.

    “Đứa bé ngốc, xem con vui vẻ chưa kìa”, bà lão cười rất hiền từ: “Mau ngủ đi, con dầm trong nước rất lâu, không khỏi choáng váng kiệt sức, đến ngày mai sẽ ổn thôi”.

    “Vâng”, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ: “Đến ngày mai thật sự sẽ ổn sao?”.

    Nàng không thích nghĩ nhiều, rất mau đã thiếp đi.

    ***

    “Cốc chủ muốn gặp ngươi”, Tạ Đình Vân tâm tình nặng nề vỗ vai Cố Thập Tam, “Người vẫn một mực đợi ngươi”.

    Ba vị tổng quản lặng lẽ dứng hầu ngoài hành lang, Sái Tuyên đứng bên cạnh.

    Tất cả mọi người đều lo buồn nhìn Cố Thập Tam. Hắn vừa mới từ Đường môn chạy về, toàn thân đầy thương tích.

    “Cốc chủ vẫn muốn biết.”

    “Đương nhiên. Cố trì hoãn một chút hẵng nói… người… chỉ sợ không chịu nổi.”

    “Hiểu rồi.”

    Hắn đanh mặt tiến vào phòng, trông thấy Mộ Dung Vô Phong ngồi lặng lẽ tại một góc thư án.

    Mặt chàng tái nhợt tới đáng sợ, ánh mắt đóng chặt trên mặt Cố Thập Tam.

    Dáng vẻ chàng trông có chút tuyệt vọng, hiễn nhiên đã đoán ra gì đó.

    “Xin lỗi, ta không thể đưa muội ấy trở về”, Cố Thập Tam dứt khoát nói luôn. Cả đời hắn lận đận, vùng vẫy nơi phố phường mà vươn lên, vốn chẳng hề úy kỵ gì việc được mất. Nói xong câu này, không biết do đâu, hắn chợt cảm thấy tay chân lạnh toát như lâm đại địch, cực kỳ căng thẳng nhìn người trước mặt.

    Người trước mặt hoang mang gật đầu, cũng không nói gì. Thân thể chợt run lên, tựa như đang gắng sức che đậy một nỗi thống khổ không sao chịu nổi.

    Một hồi sau, chàng lắp bắp nói: “Huynh muốn nói… huynh muốn nói…”

    Cố Thập Tam đem sự tình vừa trải qua kể lại ngắn gọn, cố hết sức lược bớt đi những tình tiết khiến người ta thương tâm.

    Mộ Dung Vô Phong cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe.