Tàn Bạo

Tàn Bạo

Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 328380

Bình chọn: 8.5.00/10/838 lượt.

m hỏi.

- Chúng tôii là đội ngũ của nhân dân, hãy theo chúng ta giết lính NB.

Râu quai nón cao giọng mở miệng.

- Tôi có mấy chuyện muốn hỏi một chút!

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng. Hắn không thừa nhận thân phận của mình, cũng không đồng ý tham gia đội du kích.

- Cậu cứ nói.

Râu quai nón gật đầu.

- Các người hoạt động trong vùng này sao?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Đúng.

Râu quai nón trả lời sảng khoái. Xem ra trong mắt hắn, ai giết lính NB chính là hảo hán, đã vậy thì cứ thành thật với nhau.

- Mùa thu năm trước, các người có phát hiện một số kẻ hoá trang thành người Nhật Bản bình dân ở gần đây?

Tả Đăng Phong lần nữa đặt câu hỏi. Hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối gì liên quan đến Đằng Khi.

- Tế Nam bị lính NB chiếm lĩnh, chúng tôi mới gây dựng đội du kích. Khi đó đội ngũ chúng tôi còn chưa tới đây.

Râu quai nón lắc đầu.

- Tế Nam bị bọn chúng chiếm lĩnh khi nào?

Tả Đăng Phong hỏi lại.

- Gần tết năm ngoái.

Râu quai nón nhớ lại một lát.

- Cảm ơn ông.

Tả Đăng Phong gật đầu với Râu quai nón. Đằng Khi đến Thanh Thủy Quan vàomùa Thu, hắn nói Tế Nam đã bị bọn Nhật chiếm lĩnh nhưng thật ra chỉ lànói xạo. Như vậy, rất có thể bọn này không phải là quân Nhật trú đóng ởTế Nam.

- Không cần khách khí.

Râu quai nón liên tục xua tay.

- Huynh đệ, cậu có biết cái vòng trên cổ con mèo này bị bảo trưởng bán đi nơi nào?

Tả Đăng Phong vuốt ve 13, chuyển đầu nhìn về phía người tuổi trẻ nọ.

- Chúng ta hỏi qua bảo trưởng, hắn nói sai người đến tỉnh lị bán, được 500 đồng đại dương.

Gã trẻ tuổi trả lời.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, dù Đằng Khi không ở Tế Nam thì nhất định phải tới đó thu thập tin tức về 13.

- Gần đây có lính NB sao?

Tả Đăng Phong nghĩ ngợi rồi hỏi.

- Đường từ Mâu Bình đến Văn Đăng có một pháo đài, bên trong có bảy tám tên.

Râu quai nón đưa tay chỉ về phía tây.

- Cách chỗ này xa không?

- Qua núi này, chưa đến hai mươi dặm.

- Đi thôi, xem một chút.

Tả Đăng Phong đứng lên đi ra ngoài, 13 theo sát. Râu quai nón chần chờ một lát, phất tay bảo mọi người đi theo.

Lúc này tuyết lớn chưa ngớt, trời còn thêm gió. Mất hơn hai giờ, đám ngườimới đến gần pháo đài để quan sát. Tả Đăng Phong liếc mắt một cái, lậptức mang theo 13 đi đến.

- Tiểu huynh đệ, mau trở lại.

Râu quai nón thấp giọng gọi về, Tả Đăng Phong không hề để ý, nương giótuyết thẳng tới cách pháo đài năm mươi bước. Hắn cởi áo dài rồi cùng 13sóng vai vọt tới gần pháo đài, 13 nhảy lên tầng hai đi công kích lính NB phụ trách quan sát. Tả Đăng Phong thì vọt vào tầng một, đánh ngã sáutên lính NB đang tụ chung một chỗ uống rượu sưởi ấm.

Tả ĐăngPhong mặc xong lại chiếc áo dài, bọn người Râu quai nón mới bồng súng từ bên ngoài tiến vào, thấy tình cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm.

- Tôi phải đi, các người thu dọn chỗ này.

Tả Đăng Phong ngồi xuống, nhặt đậu phộng rải rác trên mặt đất lên cấtvào túi, đứng lên cầm theo nửa bình Bạch Cửu, mang theo 13 đi ra ngoài.

- Huynh đệ, ở lại theo chúng ta kháng Nhật cứu quốc đi.

Râu quai nón giờ mới phản ứng, đưa tay kéo hắn lại.

- Kháng Nhật cứu quốc, có quan hệ gì đến tôi?

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại.

- Không kháng Nhật, vì sao giết những lính NB này?

Râu quai nón cười nói.

- Các người cho tôi tin tức hữu dụng, tôi không có gì cảm tạ, liền giúp các người kiếm mấy khẩu súng.

Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài.

- Chỉ có như vậy?

Thanh âm của Râu quai nón tràn ngập kinh ngạc.

- Đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là tiện đường.

Tả Đăng Phong đi vào trong gió tuyết.

- Không còn gì khác nữa?

Râu quai nón thật không muốn Tả Đăng Phong rời đi chút nào.

Tả Đăng Phong không đáp, cũng không quay đầu lại. Thực ra, hắn giúp đội du kích còn một nguyên nhân. Đó là Râu quai nón cho bánh ngô, mặc dù hắnkhông nhận.

Tả Đăng Phong cùng 13 đạp tuyếtlớn mà đi, tuy thông qua linh khí điều tiết nhiệt độ cơ thể nhưng giầyvớ ướt đẫm cùng bông tuyết bay vào cổ, khiến cho Tả Đăng Phong cảm giácvô cùng vất vả.

Giữa trưa, rốt cục đi tới thị trấn Mâu Bình, TảĐăng Phong thuê một gian phòng có lò sưởi. Vừa vào nhà, 13 liền lắcngười vẩy đi những hạt tuyết. Tả Đăng Phong cởi giầy cùng quần áo đemhong khô, sau đó lấy bình Bạch Cửu tự rót tự uống. Hắn không gọi món ăn, trên người có mười mấy đồng bạc nhưng phải tiết kiệm, sau này cần tiêurất nhiều.

Ăn xong, Tả Đăng Phong ngủ một hồi, chạng vạng tối thì tuyết ngừng rơi. Hắn mới khởi hành, lúc này vận khí rất tốt, không baoxa liền gặp một đội xe la chở hàng tới Tế Nam, cho gã đánh xe một vàiđồng, hắn và 13 tiện lợi lên xe.

Tốc độ của xe la không nhanhnhưng là suy nghĩ cho 13. Động vật họ mèo dưới chân có đệm thịt, bôn tẩu đường dài thì nó chịu không nổi.

Lần đầu xa nhà, quan sát dọctheo bán đảo Giao Đông, khiến cho Tả Đăng Phong cực kỳ khiếp sợ. Venđường thường xuyên thấy người chết đói, phần lớn thi thể không hoànchỉnh, chỉ còn da và xương.

Hỏi người phu xe, Tả Đăng Phong mớibiết thịt người chết đói bị nạn dân cắt đi ăn hết. Năm trước, là năm1937, TQ gặp nhiều tai họa, nặng nhất là Hà Nam, Tứ Xuyên, Cam Túc, AnHuy. Những người này chạy nạn đến Sơn


Old school Easter eggs.