
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3214981
Bình chọn: 7.00/10/1498 lượt.
lẽ ta nên lập tức vặn gãy cổ của ngươi, cho ngươi đi đoàn tụ cùng người nhà của ngươi!
Bàn tay lạnh như băng phất qua cổ Phạm Đồng, Phạm Đồng còn chưa kịp sợ hãi, trong nháy mắt rút ra một thanh đao dài bên hông xoay người chém raphía sau, nhưng chỉ chém trúng được không khí, thân ảnh Lưu Thiên Minhlại biến mất không còn nhìn thấy.
Phạm Đồng ném trường đao, chạyvào trong rừng cây, không ngừng thay đổi vị trí. Cho tới khi chạy tớitrước một gốc cây thô to như thân người mới dừng lại, đề phòng nhìn vàorừng cây tối đen phía trước.
Lưu Thiên Minh trong một thân áo trắng chậm rãi từ trong bóng tối đi về hướng Phạm Đồng:
- Sao vậy, chạy đã mệt muốn nghỉ ngơi một chút sao? Ta có thể cấp thời gian cho ngươi.
- Người cần nghỉ ngơi là ngươi!
Phạm Đồng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tiếng nói vừa dứt, cây cối bốn phía nhấp nháy lên bạch sắc quang mang, một trận pháp hình dạng
tám góc vây kín Lưu Thiên Minh bên trong.
Lưu Thiên Minh vươn tay, chạm trúng tia sáng trận pháp vây khốn hắn, chỉvừa nhẹ nhàng chạm tới bàn tay liền toát ra làn khói, trong không khítràn ngập mùi vị thịt bị nướng cháy.
- Dùng tên nỏ đem phù chú xuất lên trên cây tạo thành Phục Ma Trận sao? Xem ra ta nên khích lệ ngươi một chút!
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính viền vàng, trong giọng nói không hề có chútbối rối, phảng phất như người bị khốn trụ không phải là hắn mà là PhạmĐồng.
- Mặc dù năng lực của ngươi còn thiếu một chút, nhưng ở một ít phương diện thông minh thế này vẫn còn có chút thiên phú.
- Hắc hắc, ngươi cứ gượng chống đi!
Phạm Đồng có chút đắc ý:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Theo từng đòn công kích liên tục không ngừng của quái vật, màn sáng màuxanh vốn đã vô cùng ảm đạm càng thêm tràn ngập nguy cơ, a Trạch đứngdậy, tùy thời chuẩn bị một khi quái vật lao ra liền lập tức ngăn cản nó.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không phân biệt được chuyện nào là chủ yếu là thứ yếu sao?
Lưu Thiên Minh đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên không chút quan tâm, tựa hồ người bị vây khốn chính là Phạm Đồng mà không phảihắn:
- Ngươi đã đón nhận hiệp hội ủy thác tới hỗ trợ thu thập huyễn nhân, cũng không phải tới đây để giải quyết ân oán cá nhân!
- Quản là khỉ gió gì, chỉ cần có thể thu thập ngươi, cho dù chết mấyngười thì đáng là gì, ta đang cứu người, cứu càng nhiều người hơn.
Phạm Đồng lấy ra một ống mực trong ba lô, dọc theo bốn phía Phục Ma Trận vẽ lên một vòng mực tuyến.
- Còn có cái gì cũng lấy ra đi!
Lưu Thiên Minh thản nhiên giễu cợt nhìn Phạm Đồng bận rộn, tuyệt không gấp gáp.
- Chỉ là thứ đồ vật già cỗi, có cái gì Bát Quái Kính kiếm gỗ đào…
- Vậy thứ này thì sao?
Phạm Đồng cười toe toét lấy ra một cây súng bắn nước đắt tiền:
- Trước hết cho ngươi chịu chút đau khổ, ta đã tốn nhiều năm cực khổ tìm ngươi, trước hết cho ngươi trả chút lợi tức.
Lưu Thiên Minh thản nhiên huýt sáo một tiếng:
- Không phải máu chó đen thì là máu gà, ngươi thật đúng là không có chút sáng ý.
- Vậy phải thử qua mới biết được!
Lời còn chưa dứt, Phạm Đồng liền cầm lấy súng bắn nước bắt đầu nhắm Lưu Thiên Minh bắn tới.
- Nhanh một chút, chuẩn chút nữa, ngươi cứ bắn hụt như vậy ngày mai người quét dọn sân trường sẽ rất nhức đầu.
Lưu Thiên Minh vừa dễ dàng né tránh vừa mỉa mai.
Cơ hồ bắn hết phần máu trong súng, ngay cả chéo áo của Lưu Thiên Minh cũng không thể dính vào, điều này làm Phạm Đồng rất buồn bực. Tốc độ của Lưu Thiên Minh thật sự quá nhanh, để cho hắn vốn không cách nào bắn trúngmục tiêu.
- Được rồi, thay chiêu khác đi!
Lưu Thiên Minhđứng ngay tại chỗ, đẩy gọng kính viền vàng, thuận tiện quay đầu nhìnthoáng qua tình huống trên sân vận động, cũng may, quái vật kia vẫn bịvây trong màn sáng, nhưng muốn lao ra cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Phạm Đồng tìm kiếm trong ba lô, muốn tìm ra chút pháp khí có thể cần dùngđến. Vốn lần này tới là để đối phó huyễn nhân, cho nên mang theo đồ vậtphần lớn đều có liên quan tới việc thu thập huyễn nhân, lại không nghĩra đụng phải người này ngay tại đây.
- Ha ha, dùng trước cái này, cho ngươi lấy sưởi ấm.
Phạm Đồng từ trong ba lô lấy ra mấy tờ phù chú màu vàng, dán lên trên câylàm thành một vòng. Mặc niệm vài câu, mấy tờ phù chú đột nhiên bốc cháylên, hỏa thế càng lúc càng lớn, làm thành một vòng lửa khổng lồ đem LưuThiên Minh vây quanh trung ương. Vòng lửa theo thời gian dần qua thu nhỏ lại, hướng Lưu Thiên Minh vây tới.
Nhìn vòng lửa thiêu đốt hừng hực cách mình càng ngày càng gần, Lưu Thiên Minh nhíu mày.
- Chẳng lẽ ngươi không biết muốn trồng những gốc cây này cần phải rấtnhiều năm mới cao được như vậy sao? Làm kiểu như ngươi rất dễ dàng khiến cho hỏa hoạn!
Lưu Thiên Minh mở miệng:
- Đối với ngươi mà nói, chỉ cần có thể giết chết ta, có thể không cần quản bất cứ điều gì sao?
- Đúng!
Phạm Đồng vui vẻ cười lên ha hả:
- Chỉ cần có thể giết ngươi, không cần quản thiên băng địa liệt cũngkhông có quan hệ gì tới ta. Ta là chính nghĩa, ngươi chính là tà ác, vìchính nghĩa có thể diệt trừ tà ác, những kẻ yếu đuối phải tìm kiếm bảovệ kia giao ra trả giá hoàn toàn có thể tiếp nhận.
Lưu Thiên Minh thở