
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3215074
Bình chọn: 8.00/10/1507 lượt.
túc, tựa hồ một kích lôi đình vừa rồicủa Diệp Tiểu Manh làm cho nó hiểu được sâu sắc, tiểu nữ sinh vừa bị nósiết chết lại tràn đầy cảm giác uy hiếp.
- Ngao…
Một tiếng huýt sáo truyền đến, quái vật liền ngẩng đầu, ánh trăng tròn lại dầnbiến mất, một mảnh bóng đen chặn lại một phần ánh trăng, mà bóng đen kia càng lúc càng lớn.
- Thịch!
Hai chân Diệp Tiểu Manh hunghăng đá mạnh lên mặt quái vật, giẫm nó lên trên cỏ, có lẽ lực lượng quálớn làm bãi cỏ lõm xuống một khối.
- Hống…
Quái vật tru lên, một tay huy cưa điện, muốn đem tiểu nữ sinh đang giẫm trên người nó cắt thành hai nửa.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng trảo tới, cánh tay của quái vật vốn vô cùng mạnh mẽ lại bị bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của Diệp Tiểu Manh dễ dàng bắt được,dừng lại ngay giữa không trung không cách nào chém xuống.
Chỉthấy Diệp Tiểu Manh căn bản không hề dùng chút khí lực gì, liền đem cánh tay con quái vật đè chặt dưới đất, xung lượng khổng lồ mang theo mộtmảnh bùn đất văng tung tóe.
A Trạch cảm giác bản thân mình nhấtđịnh bị công kích vừa rồi của con quái vật làm đầu óc hỏng mất, tìnhcảnh trước mắt quỷ dị nói không nên lời. Vốn con quái vật vô cùng mạnhmẽ kia hiện tại lại bị một tiểu nữ sinh vóc người thấp nhỏ, bình thườngnhát gan sợ quỷ đến cùng cực cưỡi lên trên người, bị áp chế tới mứckhông thể nhúc nhích.
- Ngao ngao…
Ngón tay Diệp Tiểu Manh khẽ run lên, móng vuốt bén nhọn liền rụt trở về. Nàng tru lên, lại vươn tay ngạnh sinh sinh xé rách cánh tay con quái vật xuống. truyện đượclấy từ website tung hoanh
- Ôi ôi ôi ôi…
Trong miệng con quái vật vang lên tiếng quái khiếu chói tai.
- Nhất định là rất đau đi!
A Trạch nghĩ.
Cánh tay bị xé nứt hóa thành một mảnh khói đen, biến mất không còn thấy gìnữa, lại bắt đầu ngưng kết ngay bả vai trống rỗng của nó.
Không thèm để ý tới con quái vật đang từ từ khôi phục, Diệp Tiểu Manh lại đem hai chân nó dùng thủ pháp đồng dạng xé rách.
- A a a a…
Con quái vật thống khổ gào thét, tiểu nữ sinh nhìn qua vốn có vẻ yếu ớthiện tại lại làm nó sợ hãi, nó vươn tay phải vừa mới khôi phục chụp vàocổ Diệp Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu, chậm rãi vươn ra tay trái, gắt gao chụp lấy tay phải của nó đang vươn về phía nàng.
Quái vật té trên mặt đất lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong ống tay áo bên phảivòng dây thừng lại lần nữa chụp vào cổ Diệp Tiểu Manh, siết chặt lại.
Quái vật lúc này mới có chút an lòng, tiểu nữ sinh trước mắt mới bị dâythừng siết chết, trong đầu óc cũng không phát đạt của nó cho là dùngcùng một chiêu số nhất định có thể đánh bại cô gái này lần nữa.
Dây thừng càng siết càng chặt, thậm chí có thể nghe được thanh âm xương cổ bị gãy lìa vọng lại.
Thân dưới của quái vật từ từ khôi phục, đứng lên, giơ tay phải nhấc Diệp Tiểu Manh sắp bị dây thừng siết chết lên khỏi mặt đất.
Ánh mắt Diệp Tiểu Manh lóe ra quang mang màu đỏ, vươn ra hai tay giật ra sợi dây thừng siết trên cổ mình.
Quái vật kia hoảng sợ, dây thừng vốn không cách nào tránh thoát kia khôngngờ lại bị mười ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tiểu Manh dần dần kéo rờikhỏi cổ nàng.
Diệp Tiểu Manh giật sợi dây thừng trên cổ xuống, lại kháp lấy cổ con quái vật kia, đem dây thừng quấn hai vòng lên cổ của nó.
Con quái vật trở nên luống cuống, kể từ khi nó có được ý thức cho tới nay,chưa từng gặp qua chuyện gì quỷ dị đến như vậy. Con mồi vốn đã tắt thởlại đột nhiên bò dậy, hơn nữa còn đem dây thừng nó luôn dùng để siếtchết người khác lại siết lấy cổ nó.
A Trạch cảm giác ánh mắt củamình càng ngày càng có vấn đề, có lẽ bởi vì va chạm vừa rồi làm đại nãochấn động nên nàng nghĩ mình bị xuất hiện ảo giác.
- Ha ha, thật sự rất có ý tứ!
Lưu Thiên Minh ở nơi xa đang dựa lưng vào đại thụ xem kịch vui lại cười:
- Thật vượt ngoài dự đoán của mọi người, tối nay lại có thể xuất hiện ratràng diện đặc sắc tới như vậy, thật đúng là chuyến đi này không tệ.Nhưng nếu làm như vậy cũng không thể giết chết được quái vật này, nhưvậy kế tiếp phải làm thêm gì đây?
Sân vận động dưới ánh trăng, đang trình diễn một hình ảnh đầy tính hí kịch.
Một nữ sinh vóc người thấp bé, đang cầm sợi dây thừng trong tay, đem conquái vật to lớn kia quấn thành bánh xe lớn. Vóc dáng của nàng thực sự là quá thấp, vì thế mỗi khi quấn một vòng, con quái vật cao lớn kia lạivạch ra một khe rãnh thật sâu.
Có lẽ do dùng sức quá mãnh liệt,sợi dây không chịu nổi gánh nặng, khi Diệp Tiểu Manh còn đang dốc sứcquấn chặt, đột nhiên băng một tiếng bị đứt đoạn, con quái vật liền văngra ngoài.
Từ trên mặt đất bò dậy, con quái vật cũng chẳng quantâm tới nửa bên mặt vì ma sát dưới mặt đất còn chưa kịp phục hồi, cuốngquýt hướng nơi xa chạy đi.
- Tiểu Manh, ngăn cản nó!
A Trạch hô to:
- Không thể để cho nó chạy tới bên phòng dạy học!
Diệp Tiểu Manh hình như không nghe được lời kêu gọi của cô bạn thân, chỉ đứng yên tại chỗ ngây ngốc ngẩn người.
- Tích Tà, xuất!
Một tiếng quát to vang lên, một đạo thanh sắc quang mang mang theo âm thanh tiếng rít đánh trúng con quái vật đang chạy trốn, xuyên thẳng qua timnó.
Quái vật kinh ngạc cúi nhìn lỗ thủng lớn trước ngực mình,thân thể của nó vốn phải