
y là đáng chứ?
Lại một lần nữa tôi bị nói trúng tâm trạng, toàn bộ sự khó xử dằn vặt của tôi đều bị anh ta nhìn thấu cả. Chết ti.ệt!
-Anh có chắc chắn là tên gay đó yêu anh nhiều đến mức có thể bất chấp tất cả mà yêu anh, không kể cả là giới tính anh là gì, phong cách của anh ra sao và anh đã lừa dối anh ta như thế nào?
Tên như con thú hoang nổi điên gầm gừ đầy tức giận.
-Hãy tránh xa chúng tôi ra!!!
-Hãy chấm dứt chuyện này, hãy quay lại với em đi!
-Đồ điên.
Không mất dù chỉ là một giây để mắng ch.ử.i anh ta. Cái cảm giác với anh ta tuy vẫn có nhưng không bằng một phần rất nhỏ tình cảm tôi dành cho tiểu Linh, bởi thế sẽ không cần tốn thời gian để suy nghĩ việc tôi chọn ai, tiểu Linh hay là anh ta, sẽ ngay lập tức có câu trả lời.
-Anh nói nghiêm túc đấy, chấm dứt việc làm ngu ngốc dại dột của em đi và quay lại với anh, anh sẽ bù đắp lại lỗi lầm của mình, em có thể là tomboy như em muốn, anh sẽ không vì bất cứ lí do vớ vẩn nào mà từ bỏ em nữa. Anh rất hối hận, Bảo Dương!
-Thực sự rất buồn nôn!
Những gì tôi nói tất nhiên chính là những gì tôi nghĩ. Anh ta nghĩ mình là ai để có thể gọi tôi là em và xưng là anh? Thật quá đỗi buồn nôn đến phát ói!
Anh ta tiến lại gần tôi hơn và nắm lấy tay tôi. Tất nhiên rất nhanh tôi đã hất tay anh ta ra và trợn mắt lên đe dọa.
-Giờ điều tôi muốn làm chính là làm les!
-Anh không tin nỗi đau do anh gây ra lại dễ dàng lãng quên như thế, không tin.
Anh ta lại nắm lấy tay tôi, lần này là chặt hơn khiến tôi không thể nào hất ra nổi. Tôi dần mất bình tĩnh hơn với kiểu hành xử buồn nôn của anh ta.
-Không tin thì cậu định làm gì?
-Xác minh.
Anh ta đang cố thu gọn khoảng cách giữa tôi và anh ta. Không được run sợ, mà có gì phải run sợ chứ? Tôi dám thách thức tất cả.
Tôi không những không tránh né mà còn giương cái bản mặt mình ra để thách thức lại ý muốn của anh ta. Và kết quả là anh ta phải run sợ chứ không phải tôi. Thật nực cười mà.
Anh ta cười khẩy cay đắng.
-Em thực sự đã thay đổi rồi sao?
-Cậu muốn làm gì tôi thì làm vì điều đó chỉ cho thấy cậu là một kẻ hèn nhát chỉ chiếm được thể xác tôi chứ không thể làm gì hơn.
-Thể xác? Còn trái tim cho tên gay đó sao?
Tôi ghét cái cách anh ta nhắc đến tiểu Linh của tôi với một thái độ khinh bỉ và coi thường như vậy, rất ghê tởm con người anh ta.
Tôi chắc nịch.
-Chạm đến thể xác của tôi thì dễ còn để chạm được vào trái tim tôi chỉ có mình tiểu Linh mà thôi.
-Hay lắm, để coi em có thể cứng rắn được bao lâu.
Mặc cho đôi môi đáng kinh tởm của anh ta chạm vào đôi môi mình, mặc cho bàn tay anh ta chạm vào thân thể mình, mặc cho anh ta cố kích thích tôi đáp lại, tôi vẫn chỉ lạnh lùng như không có gì, vẫn lạnh lùng không chút rung động, vẫn lạnh lùng khóa chặt mọi lối đi có thể dẫn tới trái tim tôi.
Anh ta như phát điên nhìn tôi, con người tôi đã trở nên đông cứng như thế trước bất kì một tên con trai nào, tôi chỉ tan chảy và mếm yếu hơn trước một người duy nhất tên tiểu Linh mà thôi.
-Thực sự muốn như thế sao?
-Đừng bước chân vào thế giới của riêng chúng tôi!
Tôi chỉ đáp lại vô tình như thế rồi bỏ đi. Đưa bàn tay lau miệng và nở nụ cười coi thường vô độ. Giờ thì tôi biết tất cả với con người đó đã chấm dứt. Tôi rất anh hùng.
Tất cả là nhờ tiểu Linh đã truyền sức mạnh cho tôi, nhờ tình yêu của hai chúng tôi.
CHAP 75.
Chap 75.
Sau đêm giáng sinh lần đó, tình cảm của chúng tôi đã sâu đậm càng thêm sâu đậm. Có một điều lạ là sau đó tình yêu của chúng tôi trở nên rất trong sáng và nhẹ nhàng, chỉ có những cái nắm tay thân thiết hoặc những cái ôm ấm áp nồng nàn. Không biết điều gì đã thay đổi cách yêu của hai chúng tôi nữa. Trong khi hiện tại tôi vẫn còn giữ hai món quà sinh nhật của Mai và Nguyên. Có lẽ càng cất giữ những thứ như thế lại càng nhắc nhở ta phải cẩn trọng và hành xử đứng đắn hơn.
-Em biết hôm nay là ngày gì chứ?
-Ngày gì nữa? Không phải sinh nhật anh chứ?
-Đùa, sinh nhật anh mùa hè lận.
-Thế ngày gì?
Tiểu Dương của tôi thật lắm trò.
-Con gái mà chả để ý gì hết, hôm nay là tròn 100 ngày chúng ta yêu nhau đấy.
-Nhanh vậy đó hả? Hơn ba tháng rồi còn gì?
-Ờ nhanh thật, nhưng cũng may mà chúng ta yêu nhau sớm nếu không đã lãng phí biết bao nhiêu ngày hạnh phúc.
Tôi luôn thích thú với sự mãn nguyện và hài lòng của tiểu Dương với tình yêu của hai chúng tôi. Là anh ấy dễ hài lòng với mọi thứ hay bởi thực sự tình yêu của chúng tôi cùng những ngày tháng hạnh phúc của hai chúng tôi rất đáng để tự hào?
-Hôm nay chúng ta sẽ có thời gian của riêng mình, chỉ có anh và em mà thôi.
Nghe đã thấy đầy chất dâm, chúng tôi mới chuyển qua lối tình cảm nhẹ nhàng trong sáng được không bao lâu có nhất thiết phải trở về biến thái và dâm ô nhanh đến như vậy không? =_= Thật là thất vọng não nề.
-Giờ chúng ta đi đâu đây?
-Em nghĩ đi đâu thì được?
-…
Tôi chỉ biết im lặng mà thôi. -____-
-Về nhà em chứ còn sao nữa?
-Không!
Tôi lập tức phản đối. Về đến nhà tôi rồi thì dù có là cam kết đến thế nào anh ấy cũng biết cách phá cho bằng được và làm những điều mình thích. Cái lối vô tư vô lo và buông thả như vậy tôi thực sự khô