
lại nhăn nhéo ngửa lên nhìn tôi. Gì vậy?
-Thiệt tình là không có lỡ cắt nó ra, cái dòng chữ này mà cắt đi rồi liệu tình yêu chúng ta có đổ vỡ không nhỉ?
-Vớ vẩn, mê tín nữa chứ.
Tôi giằng lấy cái dao và cắt đôi cái bánh và cả dòng chữ kia nữa. Tôi sẽ cho tiểu Dương thấy trong chuyện tình cảm không thể vì mấy thứ không đâu như cắt đôi cái bánh chia đôi tình cảm mà quyết định được.
Hành động của tôi rất nhanh và gọn nên tiểu Dương chỉ kịp ơ lên một tiếng rồi thì chẳng thể làm gì được nữa.
Tôi thích thú cười chọc quê anh ấy.
-Giờ thì ăn đi!
-Không chịu đâu, chúng ta mà có bất trắc gì tất cả đều là do lỗi của em đấy nhé!
-Ăn nói xui xẻo, nếu muốn có chuyện thì anh làm luôn đi, đừng ở đó nguyền rủa linh tinh.
-Không, ai muốn có chuyện đâu chứ, anh chỉ đặt giả thuyết.
-Ăn!
Tôi không phải kẻ tham ăn, nhưng giữa chọn ăn và ngồi tranh luận với tiểu Dương thì tốt hết là nên ăn, đỡ mệt nữa.
Đang ăn tôi chợt nảy ra một ý nghĩ tham lam liền hỏi luôn.
-Kỉ niệm 100 ngày yêu nhau ko phải chỉ có mỗi việc ăn bánh thế này thôi chứ?
-Thế không nhóc muốn gì nữa?
Không thèm nhìn tôi mà vẫn cắm cúi ăn, tự nhiên thấy hơi bực.
-Đơn giản vậy thôi hả?
-Ơ thế không lẽ còn muốn phức tạp nhường nào?
Tiểu Dương đặt muỗng xuống cái cạch như thể đang thấy phiền với tôi lắm. Thật là…đã có khi nào tôi đòi hỏi thế này đâu, con trai mà ích kỉ không chịu được.
-À…
Tự nhiên lại chuyển sang bộ mặt đáng ghét, cái nụ cười gây ức chế đến tận hệ thần kinh. Không biết cái đầu óc “trong sáng” của anh ấy lại nghĩ ra được ý tưởng gì rồi. =.=”
-Muốn kiss hả?
Tôi đang uống nước để lấy tinh thần chờ đợi ý kiến của tiểu Dương dẫu biết nó nhất định sẽ rất biến thái nhưng thật không ngờ anh ấy lại dám phản công ngay lúc tôi đang trong tình trạng nước đầy miệng như thế. Xém chút tôi phun hết vào bản mặt khó coi của anh ấy rồi.
Nuốt trọn li nước, tôi bực mình định nói thì…
-Không phải à? Ah, hay là make love?
Lần này thì tôi bị sặc khí, ho sặc ho sụa, nhưng tiếng ho lại không thể át đi được tiếng cười chó sói của tên đó. Kh.ốn nạn, sao anh ta dám nghĩ đến mấy thứ đó chứ? Tôi…rất – trong – sáng. Đến tận giờ phút này cái USB Nguyên tặng tôi còn chưa động vào lần nào, sao anh ta dám sỉ nhục tôi tận tình như thế??? T________T Tôi ghét tiểu Dương!!! Hic!
-Được rồi, anh đùa thôi, thế em muốn gì nữa? Không được kiss, cũng không được make love. Còn lại cái gì cũng được.
-Khỏi nói, em không cần mấy cái thứ đó, em muốn về nhà!
Tôi bực mình vô đối, giờ đừng có hòng dụ dỗ được tôi cái gì nữa, tôi không quan tâm đâu, ghét rồi!
-Lại giận rồi, con gái [***'> tả được, nhiều lúc phiền thật đấy.
Cái ngày quỷ quái gì đâu toàn thấy nổi điên?
Đúng lúc đó có điện thoại của tôi.
Một số lạ. Ai vậy nhỉ?
-Vâng, tôi nghe!
Không biết là có việc gì đây nhưng tôi cũng cảm thấy chút tò mò. Và tôi cũng nghĩ đến cảm giác của tiểu Dương khi lần đầu tiên bị tôi bỏ rơi. Cho anh cảm nhận thử cảm giác nó nhục nhã đến là như thế nào. ^-^
-Gì vậy? Đừng nói là em phải đi nhé!
-Vâng. ^_^
Tôi cá chắc trong lòng tiểu Dương đang phát hỏa.
Tôi đứng lên và chỉ nói có một câu ngắn gọn.
-Xin lỗi nhưng việc này cũng gấp lắm, thế nhé!
-Ơ này tiểu Linh, tiểu Linh, sao em dám bỏ rơi anh???
Cảm giác ắt hẳn là không tồi. ^-^
Chap sau sóng gió sẽ thực sự bắt đầu, vì thế các bạn không nên hóng quá kẻo lại thất vọng nha!!! ^^
CHAP 76.
Có chap rồi, không hài lòng cũng đừng chửi tuôi nha~~~ :)))
Chap 76.
Cảm giác bị bỏ rơi ngày hôm qua tôi tuyệt nhiên không thể nào quên. Giờ thì tôi thấy rất hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh của tiểu Linh lúc trước khi bị tôi đối xử như thế, nhưng lại càng cảm thông và đau xót hơn cho tình cảnh bị trả đũa lại của mình. Thật tình là đau hơn bị phẫu thuật cắt…. >”<
-Nghe nói đã tìm được chủ nhân của học bổng du học bên Sing đó.
Mọi người rối rít hết cả lên. Tôi cũng tò mò ai mà tốt phúc quá ta, chắc hẳn phải là một con mọt chính hiệu. Không biết có phải tiểu Quyên không ta?
-Hình như là học viên lớp ***.
Lớp ***??? Chẳng phải lớp tôi đó sao? Không lẽ lại là tiểu Quyên thật? Tôi chạy bán sống bán chết đến lớp của mình để xác định thực hư.
-Này mọi người, nghe nói thành viên lớp mình nhận học…
-Việt Linh à, cậu sướng thật nha, không phải ai cũng có cái phúc đó đâu.
-Không phải kiếp trước cậu có công cứu quốc đấy chứ?
-Thật đáng ghen tỵ.
Tôi như đứng chết chân trước cửa lớp. Những lời tôi nghe và những điều tôi nhìn thấy nghĩa là gì đây? Tiểu Linh nhà tôi…mọi người đang nói gì thế…và tiểu Linh anh ấy…đang cầm cái thứ gì trên tay vậy? Chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì, chuyện gì thế chứ???
-A, Bảo Dương kìa!
-Cậu nói với người yêu việc nhận học bổng du học chưa thế?
-Chắc sẽ có nhiều điều để nói đây, hai người tự nhiên nhé!
Rút cuộc cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này??? Tôi gần như phát điên trong lòng, ruột gan cứ lộn tung hết cả lên. Sự thật là gì và tôi phải chấp nhận điều gì đây?
Tôi nhìn tiểu Linh bằng ánh mắt nài nỉ mong một sự giải thích, mà không, mong một sự phủ nhận rằng những gì tôi đang nghĩ là không phải, là nhầm lẫn th