
c Thiên Kình có chút dở khóc dở cười. Hai người bọn họ sợ bị phóng viên nhận ra nên đeo kính râm, vậy mà còn bị bà chủ quán này nhận ra quen mặt?
Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà nhìn Hoắc Thiên Kình, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Kình, Yi Fei Si là gì? Tên người sao?”Nàng không biết tiếng Hy Lạp nhưng nàng biết Hoắc Thiên Kình tinh thông sáu loại ngôn ngữ.
Hoắc Thiên Kình cười khẽ, vỗ nhẹ đầu nàng một cái rồi nói: “Yi Fei Si ở Hy Lạp có nghĩa là hạnh phúc, cặp nhẫn này có tên là Yi Fei Si có ý là tình yêu hạnh phúc.”
“À…” Úc Noãn Tâm hiểu ra, cầm chiếc nhẫn xem tỉ mỉ. “Kiểu dáng cũng rất độc đáo, có lẽ là không mua được ở chỗ khác.”
“Thích không?” Hoắc Thiên Kình sủng nịch hỏi.
“Thích.” Úc Noãn Tâm đeo chiếc nhẫn cho nữ vào tay, nhìn nó cười hê hê mà gật đầu.
“Đúng là trẻ con, tặng nhẫn kim cương thì em không muốn đeo, lại đeo loại nhẫn có hình thù kì quái này.”Hoắc Thiên Kình lắc đầu cười, sau đó quay sang chủ quán. “Gói là đi, tôi mua cặp nhẫn này!”
“Không, Thiên Kình…”
Úc Noãn Tâm thấy hắn lấy ví tiền ra thì lập tức ngăn lại, sau đó lấy ví của mình ra, đưa cho bà chủ một tờ tiền lớn rồi nhìn hắn nũng nịu và nói: “Hôm nay anh đã mua không ít đồ cho em rồi. Em ấy à, không có nhiều tiền như anh, mua không nổi những thứ đồ tiền triệu, nhưng chiếc nhẫn này em có thể mua tặng anh được…”
Nói tới đây, cô cầm lấy chiếc nhẫn của nam đeo vào ngón tay giữa của hắn. “Ngón áp út dành để đeo nhẫn cưới, vậy ngón này để đeo nó, không được tháo ra, nghe rõ chưa?”
Nũng nịu mà học theo vẻ bá đạo mệnh lệnh của hắn.
“Được, tất cả đều nghe em!” Hoắc Thiên Kình đưa tay ngắt lấy đôi má mềm mại của nàng. “Nếu em đã thích những thứ trên con phố này thì mua hết là được.” (lại giọng điệu của kẻ có tiền = =)
Úc Noãn Tâm lườm hắn một cái…
“Thật là không chút lãng mạn, đồ thì phải đi lựa, vậy thì mới thú vị. Em không biết đâu, hôm nay anh phải theo em đi lựa đến khi vừa lòng mới thôi!”
“Được được được, cô bé!” Hoắc Thiên Kình cười hạnh phúc…
Ngay cả “Yi Fei Si” trên tay hắn cũng lóe lên những tia sáng hạnh phúc dưới ánh mặt trời…
Những tia nắng li ti xuyên qua kẽ lá xanh um chiếu xuống con đường lát đá sạch sẽ, làm ỗi hòn sỏi đều ánh lên, giống như những vỏ sò bên bờ biển, dưới sự chiếu rọi của ánh chiều làm lóe lên những tia sáng dịu dàng.
Ánh mặt trời vào bổi chiều rất êm dịu, gần như là gộp cái bóng của đôi nam nữ lại thành một rất hoàn mĩ. Những thứ đồ linh tinh bên này một túi, bên kia một bao mà chất thành đống ở phía sau xe. Một cơn gió thoảng qua, vài chiếc lá khẽ rơi xuống, thậm chí trong đó có một chiếc khẽ đậu trên vai Hoắc Thiên Kình.
Một chiếc lá mà biết cả mùa thu…
Cái nóng rực của mùa hè dần giảm bớt, trong không khí lại mang theo chút hơi thở của mùa thu.
“Còn muốn đi đâu nữa?”
Dựa vào xe, Hoắc Thiên Kình ôm lấy Úc Noãn Tâm, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng như ngọc của nàng. Mặc dù có kính râm che mất phần lớn khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét tinh tế trên gương mặt nàng.
Hôm nay hắn đã được trải nghiệm một cuộc sống chưa bao giờ có. Bước ra khỏi Hoắc Thị, ra khỏi phòng làm việc, rời xa bàn làm việc vẫn trường kì xử lí công tác, không ngờ chỉ đi dạo phố thế này thôi mà tâm tình đã rất tốt. Không, là rất vui, là thả lỏng người từ trước tới nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thoải mái như vậy. Cho tới nay hắn đều gánh vác sự vinh nhục hưng suy của Hoắc Thị. Mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với tình trạng thương trường như chiến trường, đấu đá với nhau, ngươi lừa ta gạt, cho nên tự nhiên hắn cũng nghĩ cuộc sống chính là như vậy. Nhưng hôm nay, cô gái trong lòng đã khiến cho hắn hiểu thì ra cuộc sống… còn có thể đẹp hơn.
“A…”
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn chăm chú, đôi mắt trong như nước khẽ đảo qua đảo lại, sau đó gian xảo cười.”Thiên Kình, anh đặt chỗ ăn cơm ở đâu?”
“Câu lạc bộ cao cấp Hoàng Gia.” Hoắc Thiên Kình trả lời.
“Ừ, em biết rồi.”
Môi Úc Noãn Tâm cong lên như hoa, giơ hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hề hề mà nói: “Vậy chúng ta… đi tàu điện ngầm đến đó được không?”
Giọng nói nũng nịu mang theo vẻ thăm dò, lại có vẻ khẩn cầu.
“Đi, đi cái gì?”
Hoắc Thiên Kình – kẻ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng bỗng nhiên lắp bắp một chút, hắn sợ mình nghe lầm mà hỏi lại: “Em nói muốn đi tàu điện ngầm sao?”
“Đúng vậy, tàu điện ngầm!” Dáng vẻ Úc Noãn Tâm không giống nói đùa, nghiêm túc mà nhìn hắn. “Đừng nói anh chưa từng đi đó chứ?”
Hoắc Thiên Kình khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu.
Nói thật, hắn thật sự chưa từng đi tàu điện ngầm, từ lúc hắn có hiểu biết cho đến nay thì đều luôn có tài xế riêng để đưa đón…
“Cuộc sống của anh thật quá đơn điệu!” Hai tay Úc Noãn Tâm ôm lấy gương mặt hắn. “Thật ra, có đôi khi thả lỏng một chút, làm một người bình thường cũng không tồi. Không sao, đừng sợ, chị dắt em đi!”
Nàng làm ra vẻ rất kiêu ngạo. Luôn nhìn thấy hắn cao cao tại thượng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ giật mình lắp bắp của hắn thì cũng thật sảng khoái.
Hoắc Thiên Kình kéo lấy tay nàng, nhướng mày. “Cô bé, đừng nói em thật tình quyết định thế chứ? Hôm nay chúng ta đã tránh không í