XtGem Forum catalog
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 9.5.00/10/423 lượt.

c, dù gì cũng còn có ruộng đất và cửa tiệm, ả đã quyết tâm đoạt quyền lại, đặt sổ sách qua một bên, nói:”Sổ sách này chỉ do mình ngươi coi quản, ai biết là thật hay giả”.Tô Tử Mặc nói:”Bà bà có phải đang cần bạc gấp hay không, nếu cần, bạc còn dư một ít, bà bà có thể cầm lấy trước đi”.Mã Nguyệt Nga làm sao để ý chút bạc đó, nói:”Trước kia khi lão phu nhân đương gia, trong nhà thật là dư dả, ngươi mới đương gia chưa bao lâu đã làm cái nhà này túng quẫn như thế, có thể thấy được ngươi cũng không có tài năng gì”.Chung Minh xen mồm:”Trước kia dùng ít bạc, hiện tại dùng nhiều bạc, có quan hệ gì với chuyện ai đương gia đâu chứ?”Mã Nguyệt Nga nâng cao thanh âm:”Bất quá là lão phu nhân bị bệnh, Phùng di nương sắp sinh hài tử, không lẽ dùng hết bạc của cả nhà này?”Chung Minh nói:”Một củ nhân sâm ít thì mấy trăm lượng, nhiều thì hơn một ngàn lượng, lão phu nhân bệnh mấy ngày này, ăn muốn hơn mười củ nhân sâm, những thứ đó không phải là dùng bạc mua sao? Nếu không có nương ta giúp đỡ, dựa vào chút ít bạc của Tống gia làm sao ăn được nhiều vậy, còn có thọ phục, quan tài này kia cho lão phu nhân, có cái nào mà không cần bạc đâu, hết thảy đúng ra không cần dùng đến bạc trong phủ, đáng tiếc có kẻ đánh tráo, có trách thì trách tên tặc nhân không biết xấu hổ kia, ngay cả bạc lo quan tài cho lão phu nhân cũng để mắt tới, người ác như thế kiểu gì cũng không chết tử tế được, cho dù chết rồi cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị cắt lưỡi, bị nấu chảo”. Khi Chung Minh nói lời này, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mã Nguyệt Nga.Mã Nguyệt Nga nghe mà lông tơ dựng đứng, Chung Minh nguyền rủa quá mức ác độc đi, vội vàng làm bộ trấn định, cười ngượng nói:”Nhưng cũng không nên như vậy”.Chung Minh lại nói:”Hơn nữa Phùng di nương có mang, không thể bạc đãi nàng ta được, biểu ca thì đau lòng Phùng di nương, hai ba ngày tới đòi bạc, nói là cần mua cái này cái kia cho Phùng di nương, chưa kể mấy ngày hôm trước, biểu ca mới chi hai trăm lượng, nói là mua gà ác tiềm thuốc cho Phùng di nương bồi bổ cơ thể”.Mã Nguyệt Nga bực mình nói:”Mua con gà mà cần hai trăm lượng bạc sao?”Chung Minh cười giễu:”Ai biết được, không biết gà nhà ai nuôi mà cao quý như thế, e là gà trong ngự phòng hoàng cũng còn thua xa, Phùng di nương thật là có lộc ăn nha”.Mã Nguyệt Nga thầm biết xảy ra chuyện gì, Tống Tuấn Kiệt chẳng qua là dùng Phùng di nương ngụy trang để lấy bạc xài mà thôi, nhưng ả không trách Tống Tuấn Kiệt, ngược lại trách cứ Tô Tử Mặc:”Tóm lại là do ngươi chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đáng ra bạc này không nên cho hắn”.Tô Tử Mặc cũng không biện giải,”Bà bà nói đúng”.Chung Minh còn muốn tranh cãi vì Tô Tử Mặc nhưng Tô Tử Mặc nắm tay nàng, hướng nàng lắc đầu, Chung Minh đành phải thôi.“Đương nhiên, ta biết có đôi khi ngươi cũng là thân bất do kỷ, dù sao Tuấn Kiệt là phu quân ngươi, lời hắn nói, ngươi không tiện chống lại nhưng ta là nương hắn, ở trước mặt ta, quả quyết hắn không dám”.Tô Tử Mặc cơ bản đã đoán được ý đồ của bà bà nên nói theo:”Nếu bà bà đương gia, tất nhiên bất đồng”.Mã Nguyệt Nga được nước “ừ” một tiếng, sau đó nói:”Ngươi dù sao còn trẻ tuổi, tuỳ tiện đương gia làm sao được, xác thực làm khó ngươi, quên đi, kể từ hôm nay, chuyện lớn nhỏ trong nhà liền giao cho ta xử trí, ngươi cứ học theo, khi nào học thuần thục thì hãy đảm đương thay ta”.Chung Minh nghe xong muốn bể phổi, hồi trước bà bà đã trộm bạc lão phu nhân, hiện tại lại tính kế với chút gia tài ấy của Tống gia, thật sự là không biết xấu hổ.Tô Tử Mặc không thay đổi sắc mặt, đưa sổ sách và chìa khoá giao hết vào tay Mã Nguyệt Nga, “Vậy vất vả cho bà bà rồi”.Mã Nguyệt Nga đạt được mục đích, còn cố làm ra vẻ, thở dài,”Ôi…số ta đúng là phải lao lực mà”. Lại quay qua nói với quản gia,”Về sau đến chỗ ta báo cáo”. Trong giọng nói không giấu được đắc ý, nhiều năm như vậy ả mới ngẩng đầu nở mày nở mặt.Mã Nguyệt Nga vừa đi, Chung Minh bất mãn hỏi:”Sao ngươi đáp ứng bà bà chứ?”Tô Tử Mặc bình thản:”Bà bà muốn thì cứ đưa ra thôi, vừa lúc ta có thể an nhàn rồi”.Chung Minh nói:”Ngươi không sợ bà bà tiêu sạch hết chút gia tài ít ỏi này sao?” Nghe người ta nói mấy câu đã bị lừa gần một vạn lượng, đầu óc kiểu đó sao có thể đương gia?!Tô Tử Mặc nhìn nàng, cười hỏi:”Chuyện này không phải rất hợp ý muội sao?”Chung Minh sửng sốt, lập tức hiểu ra, cũng cười nói:”Ta quên mất, như vậy cũng tốt, cứ để cho mợ cùng biểu ca thay nhau tính kế đi, chỉ tội đám hạ nhân Tống gia, những ngày về sau sợ là càng khó sống”. Nói xong lôi kéo tay Tô Tử Mặc đi ra ngoài.“Đi đâu vậy?” Tô Tử Mặc hỏi.Chung Minh nói:”Chúng ta cũng không phải ni cô sống trong am, mỗi ngày đều ăn chay, phố phía Đông mới vừa mở tửu lâu, Thiệu Thi Dung nói chân giò nướng mật ong ở đó khá ngon, chúng ta cũng đến nếm thử đi.” Sợ Tô Tử Mặc lại nói trong phủ không có bạc, Chung Minh vỗ vỗ hầu bao,”Bổn tiểu thư mời khách”. CHƯƠNG 92 – BÁO THÙTô Tử Mặc nói:”Muội có tâm ý, vậy ta không khách khí, bà bà đã đương gia, tất nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, Phùng di nương cũng không thiếu thốn, chỉ có Trịnh di nương, ngoài miệng không nói nhưng không phải