Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

trong lòng không nghĩ gì, kêu nàng đi cùng chứ”.Chung Minh cũng không để ý, chỉ nói:”Nhiều người càng náo nhiệt”.Trịnh di nương đang ở trong phòng thêu thùa, Tô Tử Mặc phái người đến truyền lời, kêu nàng cùng nhau ra phố, nàng vội vàng mặc y phục chỉnh tề đi đến tiền viện, thấy hai người đang đứng ở hành lang, áo choàng trắng là Tô Tử Mặc, thanh lệ thoát tục, áo choàng đỏ thẫm còn lại là Chung Minh, minh diễm động lòng người, một người thanh lãnh như tuyết, một người diễm lệ như hồng mai, gần như hai loại cực phẩm thế gian.Chung Minh thấy nàng đến, cười nói:”Mặc tỷ tỷ thương ngươi, có cái gì tốt cũng không quên ngươi, ngươi cần phải nhớ kỹ lòng tốt của Mặc tỷ tỷ a”.Trịnh di nương lại nghĩ Chung Minh cố tình nói vậy, nên thi lễ nói:”Thiếp không dám quên”.Một chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa, ba người lên xe, nha hoàn và gã sai sặt thì theo sát phía sau.Tửu lâu mới mở tên là Sư Tử lâu, bảng hiệu màu đỏ có đầu sư tử, tuy là mới khai trương nhưng làm ăn rất được rất đông khách, vừa vặn thời điểm dùng cơm, lầu trên lầu dưới người ngồi chật kín, Chung Minh bắt được một tên tiểu nhị, hỏi hắn còn bàn trống hay không, tên tiểu nhị vung khăn lau, khom người nói:”Xin lỗi ngài, hôm nay làm ăn tốt, khách ngồi muốn hết rồi”.Tô Tử Mặc liền nói:”Không bằng đổi tửu lâu khác đi”.Chung Minh không chịu, nàng luôn rất chấp nhất với chuyện ăn uống, nếu đã đến đây, nào có chuyện không ăn cái gì đã bước đi, nhìn quanh một vòng, thấy có hai cái bàn mà mỗi bàn có một người ngồi thôi, liền nói với tên tiểu nhị:”Ngươi làm cho hai vị đại gia kia ngồi chung một bàn đi, như vậy không phải được rồi sao?”Tên tiểu nhị có hơi khó xử.Chung Minh xuất ra một thỏi bạc, tiểu nhị tiếp nhận lập tức mặt mày hớn hở chạy đi.Khách nhân kia vốn là không chịu, nhưng nhìn theo phương hướng tên tiểu nhị chỉ, thấy Chung Minh và Tô Tử Mặc, nước miếng đều chảy xuống đồ ăn, làm gì có chuyện không chịu nữa.Tiểu nhị lưu loát thu dọn bàn, thỉnh các nàng ngồi, vừa ngồi thì mấy bàn bên cạnh đã ghé mắt nhìn sang, Tô Tử Mặc không có quen nên cúi mặt xuống, Chung Minh thì không chút nào để ý, cầm thực đơn gọi một đống thức ăn hải sải, Tô Tử Mặc trách nàng gọi nhiều món như thế làm sao ăn cho hết, Chung Minh ngược lại không nghĩ vậy,”Lần đầu đến, dĩ nhiên phải thử mỗi món một chút a”.Trịnh di nương âm thầm cảm thán trong lòng, người Tống gia đều buộc chặt hầu bao mà sống, duy độc có biểu tiểu thư vẫn như cũ làm theo ý mình, có thể thấy được nhà nương nàng phú quý cỡ nào, quả nhiên là bất đồng.Ba người đang tán gẫu, chợt nghe một thanh âm không xác định:”Liên Hương cô nương?”Trịnh di nương sửng sốt, Liên Hương là tên nàng dùng ở Thiên Hương lâu, đã lâu chưa nghe tới, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn đến người kêu nàng, lập tức chán ghét nhíu mày.Tô Tử Mặc cùng Chung Minh cũng nghe thấy, quay qua nhìn, cách các nàng một bàn có ba người đang ngồi gồm hai nam một nữ, nữ thì hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, tô son trát phấn rất đậm, mang theo túi vàng bên hông, thô tục đến cực điểm, người kêu Liên Hương hẳn chính là mụ, kế bên là một tên nam nhân gầy còm cao cao, y phục vải bố màu xám, vẻ mặt tinh ranh, một tên khác thì đưa lưng về phía các nàng nên không nhìn thấy tướng mạo.Nữ nhân béo kia thấy mình không nhận sai người, xoay thắt lưng phì nộn đi tới, vẻ mặt tươi cười nói:”Liên Hương, nhìn dáng vẻ này của ngươi, suýt nữa ta không nhận ra”.Sắc mặt Trịnh di nương lạnh lùng,”Không nhận ra càng tốt”.Nữ nhân béo vung khăn tay, một trận hương nồng đậm phất qua, mụ lấy khăn che miệng cười:”Xem trí nhớ của ta này, thầm nghĩ đụng tới người quen thì chào đón, quên mất hiện tại ngươi là di nương nhà đàng hoàng, cũng không muốn để người ta biết ngươi từng là cô nương ở Thiên Hương lâu”.Giờ phút này thực khách ngồi đầy, người nào nghe được động tĩnh cũng tò mò nhìn qua, nhờ nữ nhân béo ồn ào mà ai cũng biết ngọn Kim mụ mụ nhìn thoáng qua hai vị nữ tử cùng ngồi với Trịnh di nương, đúng là ai cũng đều mỹ mạo, nếu mà đưa cả hai lên đầu bảng thì khỏi lo Thiên Hương lâu không làm ăn được, mau mau hỏi Trịnh di nương,”Hai vị này là..?”Trịnh di nương tự mình chịu nhục thì không quan trọng, nếu chọc giận Tô Tử Mặc cùng Chung Minh, chỉ sợ về sau không dễ sống, vội nói:”Kim mụ mụ, coi như cũng ra mắt rồi, xin mời quay về chỗ đi”.Hai nam nhân cùng ngồi chung với Kim mụ mụ lúc này cũng đi tới, Chung Minh vừa ngẩng đầu, trên mặt nhất thời không còn giọt máu, cái tên mới vừa rồi không thấy mặt chính là kẻ kiếp trước đã dùng năm ngàn lượng mua nàng, hơn nữa còn lăng nhục nàng – Trần lão bản! Khuôn mặt đó, cho dù hoá thành tro thì nàng cũng nhận ra! Dạ dày quay cuồng, bởi vì chưa ăn cái gì, chỉ có thể nôn khan.Tô Tử Mặc bị dọa giật mình, giúp nàng vỗ lưng thuận khí, rót trà cho nàng súc miệng, quan tâm hỏi:”Minh nhi, muội làm sao vậy?”Sắc mặt Chung Minh tái nhợt, nước mắt bất giác lăn xuống, lắc đầu cái gì cũng không nói.Đột nhiên xảy ra biến cố, mặc dù không biết vì chuyện gì, đại khái hẳn là có liên quan đến bọn người Kim mụ mụ, Trịnh di nương nói:”Kim mụ mụ, ta cùng với ngươi đã không còn quan hệ gì,


XtGem Forum catalog