XtGem Forum catalog
Bóng Đêm

Bóng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 7.5.00/10/268 lượt.

nh hận cô khi bị cô lừa, còn cô trả thù anh vì gia đình mình. Đây là ngoài đời chứ có phải trong phim đâu mà phải như vậy. Khó chịu wá đi, đang đói mà bị hai người làm cho bực mình chết đi được. Thích thì đến với nhau đi, viện cớ làm gì chứ.- quay sang Phong.- về thôi em, toàn người quen cả, ko chết đâu.Phong đi theo nó, nhưng cậu chẳng hiểu gì cả, loạn hết lên. Quan hệ giữa họ là gì mà sao bà chị già này lại hiểu rõ như vậy? Đang đi thì……….…” Bằng”Nó và Phong đều quay mặt lại, bọn đàn em khá hoảng loạn sau tiếng bắn đó nên đã chạy hết rồi. Trước mắt nó là một cảnh tượng khá đau thương, cô đã đỡ phát súng cho Nam. Ko thể chịu được, nó chạy tới, đá khẩu súng trên tay thằng Mù, vứt luôn khẩu súng trên tay mình, nó đánh cho hắn sống ko bằng chết. Dường như nó đang muốn trút giận vì hắn đã phá một cuộc tình đẹp giữa hai người. Sau khi đánh hả giận, thì hắn cũng đã ngất. Nó nhìn hai người. Buồn.– Tại sao lại làm vậy. Đáng lẽ anh phải là người chịu mới đúng chứ.– Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em vì tất cả được ko?– Ko thể. Anh sẽ ko tha thứ nếu em chết.– Anh ngốc lắm.– Ừ, anh ngốc được chưa. Làm ơn đừng nhắm mắt mà Hồng. Anh xin em đó. Làm ơn đi.– Xin lỗi– Anh sẽ tha thứ cho em nếu em sống, được chưa nào.– Mau đưa cô ấy lên xe đi.-Phong ngồi trong xe của Nam nói ra.Nó và Nam nhanh chóng đưa cô lên xe.Trên đường tới bệnh viện.– Em sẽ sống thôi. Nhất định phải sống nghe chưa! Anh ko cho phép thì em ko được chết. Sắp tới bệnh viện rồi. Cố lên, chỉ một chút thôi.- Nam nắm tay cô nói.– Anh Nam này……em nghĩ mình ko sống nổi đâu……em có một câu muốn nói với anh…….mà nhiều lần muốn nói nhưng đều ko thốt lên được….Anh Nam à….em….yêu….anh…nhiều….lắm.- dứt câu cô ngất.– Hồng, em tỉnh lại đi. Em làm sao vậy, đã hứa với anh là sẽ đi hết cuộc đời mà.- ngẩng đầu lên nói với Phong.- Chạy nhanh lên. Cô ấy ko wa nổi rồi.– Ghét thật, chọn nơi nào ko chọn, sao phải chọn ở chỗ xa thành phố như vậy chứ. Nhanh lên đi.- nó ngồi bên, sốt ruột giục Phong.……………………..21h00Tại bệnh viện.Cả ba đang ngồi ở ngoài.Đèn vẫn sáng.22h00Vẫn vậy. Cả ba người lòng nóng như lửa đốt. Chờ đợi đúng là làm cho con người ta bực mình mà.…………– Anh Hổ! Em muốn mua vài thứ nhưng ko có tiền anh có thể cho em vay được ko?– Được thôi, em muốn bao nhiêu?– 3 tỷ– Nhiều vậy? Em muốn mua gì mà cần nhiều thế.– Thế anh có giúp em ko?– được rồi……….– Em định lên kế hoạch trả thù sao? Nguy hiểm lắm đấy. Nhà đó ko dễ đối phó đâu à.– Dù gì cũng phải thử một phen, chị gọi hết anh em trong bang đi.– Em có chắc chắn ko?– Làm rồi mới biết, thế chị có giúp em ko?– Được rồi. Mà em lấy tiền ở đâu ra vậy– Vay– Bao nhiêu.– 3 tỷ.– Trời!– Thế chị có trả cho em ko?– Xong vụ này rồi tính.……….– Alo! Ai đấy?– Em gái quên anh rồi sao? Anh Hổ đây. Em định khi nào thì trả đấy.– Dạ sẽ sớm thôi. Ngày mốt tiền sẽ được chuyển tới.– Um. Anh hỏi cho chắc thôi.………..– Chúng ta sẽ giàn cảnh sao cho giống vụ bắt cóc, cần đánh thì phải đánh, hiểu chưa?– Hiểu rồi.– Giờ thì bắt đầu đi.…….– Nam vẫn còn sống.– Giờ chắc khó ra tay hơn nên để một time nữa rồi ra tay luôn.– Ko. Ngày mai, chị bảo mọi người chờ sẵn đi, e ko muốn chần chừ nữa, e sợ mình ko ra tay nổi.………..– Nam được một đứa con gái cứu, xử nó luôn đi. Lần này em ko muốn mắc thêm sai lầm nào nữa.– Chị biết rồi.………23h00Cả ba vẫn đang ngồi chờ đợi. Nó khá lo nhưng đói quá ko chịu được nên ra ngoài ăn, khi quay lại thì…….,” Chương sau sẽ rõ. Ai thích Hồng sống thì cm nha”Đọc tiếp Bóng đêm – Chương 7 Chương 7: Nhập họcĐời là vậy, cái gì đến thì sẽ đến, có thay đổi chỉ làm bản thân và mọi người đau khổ thêm.Giờ đã khuya, sương đã xuống. Trời bên ngoài rất lạnh nhưng lòng người lại nóng bừng. Chẵng ai muốn điều này xảy ra. Đáng lẽ nó ko nên dính vào hai anh em nhà này nhưng vì một phút thương cảm nên giờ ra nông nổi này. Mệt thật. Bước đi một mình trên hành lang, cái lạnh đang làm cho nó khó chịu và nó ghét cái cảm giác lúc này.Đi tới phòng cấp cứu thì ko thấy ai ở ngoài, đèn đã tắt. Ko hiểu mọi người đi đâu hết rồi nhưng nó cũng ko hoảng lắm. Nó đứng đó một lúc, định ra chỗ y tá trực thì một cô y tá bước ra.– Cô cho tôi hỏi, bệnh nhân vừa phẫu thuật ở đây giờ sao rồi?– Cô là gì với bệnh nhân?– Tôi là em họ chỉ.– Rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng viên đạn đi wá sâu nên…..– Có thể cho tôi biết tình hình của chỉ ko?!– Bệnh nhân giờ đang hôn mê, phải chờ ba ngày nữa mới biết được nếu ba ngày nữa ko tỉnh thì chúng tôi cũng bó tay. Giờ có wa được chỉ phụ thuộc vào cô ấy.– Giờ cô ấy đang ở đâu?– Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Cô đi thẳng, rẽ trái là tới.– Cảm ơn.Bước đi từ từ trên hành lang, một mình, thật đơn độc. Đứng trước phòng, cô hơi phân vân ko biết có nên mở cửa hay ko, vào thì nói những gì, nhìn mặt chị ta rồi bước ra sao? Hay vào an ủi Nam. Toàn là những hành động vô nghĩa. Đang mãi suy nghĩ đột nhiên cánh cửa mở, hóa ra là Phong.– Chị về rồi à?– Um– Chắc chị cũng biết tình hình hết cả rồi. Tôi nghĩ mình nên để cho hai người họ có ko gian riêng.– Um– Hay để tôi đưa chị về. Hôm nay chị cũng mệt rồi.– Thôi khỏi. Tôi muốn đi dạo một chút.– Vậ