
này.– Vậy à, chờ anh một tý nha.- anh đứng lên, đi sang cái máy tính bên cạnh, gõ gõ rồi nói.- người này tên Nguyễn Thị An Vy, đậu vào trường với số điểm khá cao đấy nhỉ, 29,5 điểm, chỉ thua thủ khoa trường 0.25 thôi, chắc học giỏi lắm, bố mẹ kinh doanh nhỏ, ngoài ra chẵng có gì quan trọng cả, thế em muốn tìm hiểu gì về cô ta vậy?– Vậy sao? Thế cô ta ở đâu vậy?– Có hai địa chỉ lận, địa chỉ nhà trọ hay nhà riêng?– Nhà trọ đi.– Ở số 25 đường NTN, Phường 2.– Anh cử người theo dõi cô ta giùm em nha.– Um, mà có nhất thiết ko, chỉ là một đứa con gái thôi mà.– Có chứ.……………….Tại bệnh viện.– Anh ấy bị sao vậy, tại sao lại ko cấp cứu?– Chỉ là trấn thương nhẹ, ko đến mức phải cấp cứu đâu, cậu yên tâm đi.– Thế sao anh ấy lâu tỉnh lại vậy, mà tay anh ấy có bị sao ko bác sĩ?– Do va đập nên mới ngất, còn cánh tay chỉ là do bị trẹo thôi,chúng tôi đã nắn lại cho anh ấy rồi, vài ngày sau là khỏi hẳn, nhưng cũng phải cẩn thận, tránh làm những công việc nặng là được. Khi anh ấy tỉnh, cậu có thể làm thủ tục xuất viện.– Vâng, cảm ơn bác sĩ.……..,,,,,,,………..Khi về gần tới phòng thì nó gặp Phong, bước đến:– Chuyện gì vậy?– Chị có thể đến bệnh viện…..– Thôi! Ko nói tôi cũng bt cậu định nói gì. Thế cậu định trả công tôi như thế nào đây.- ko để Phong nói hết câu nó đã nói.– Thế chị muốn gì, tiền thì……..– Đừng nhắc tới tiền, khi nào tôi nghĩ ra rồi tính. Mai tôi rảnh nên sẽ đến. Giờ cậu về nghỉ đi. Mai gặp.– Um.Nó vào còn cậu thì vẫn còn đứng ở ngoài, có lẽ việc này sắp thành thói quen mất rồi.…………………..Sáng. Hnay tâm trạng nó khá vui, tối hôm qua nó đã nghĩ ra mình muốn Phong làm gì nên trên đường tới bệnh viện nó cứ cười suốt. Hết nhìn ra ngoài cửa xe lại quay sang nhìn Phong, Phong lại là người để ý nhiều nên hỏi nhưng nó ko trả lời càng làm cậu thêm khó hiểu nhưng vẫn có cái gì đó khó tả, chắc là vui vui, hồi hộp hay là gì đó ko biết nữa.Tới bệnh viện, vẫn thói quen cũ, ko gõ cửa mà bước vào:– Đã bảo là tôi muốn ở một mình với cô ấy mà sao cậu còn làm phiền vậy.– Tôi đến ko để làm phiền anh mà vì muốn gặp mặt cô ấy lần cuối. Hy vọng……- chưa nói hết câu nó đã bị Nam bóp cổ và nhận vào tường.– Cô là ai mà giám nói ra những lời đó chứ.- ánh mắt anh bây giờ như muốn thiêu chết nó, còn bàn tay thì ngày càng siết chặt.– Thả……tay……ra.- đưa tay lên,nó vẫn cố tỏ ra bình tỉnh.Hình ảnh lúc trước anh bóp cổ Hồng lại hiện ra nên ngay lập tức anh bỏ tay. Sau khi ho sặc sụa thì nó nói:– Bây giờ thì tôi đã biết cái cảm giác bị người ta bóp cổ mình là như thế nào. Thật là khó chịu.– Cô đến đây làm gì?– Ko phải tôi đã nói rồi sao, tôi đến để xem cô ấy…..– Thôi đi! Tôi ko muốn nghe những lời đó. Nếu ko có gì thì cô nên về cho tôi nhờ.– Tôi đến hay đi ko cần người khác nhờ.- đi đến giừơng bệnh- trông cô ấy nhợt nhạt thật, anh chăm sóc bệnh nhân như vậy đó hả.- cúi xuống, lấy tay vuốt mấy sợi tóc của Hồng rồi nói- nếu muốn chăm sóc cô ấy thì anh nên lo cho mình trước đã. Tôi có gọi đồ ăn cho anh rồi đó, chắc sắp tới rồi, anh ăn đi. Tôi nghĩ cô ấy ko chết được đâu.- quay người lại, mỉn cười, rồi đi ra, lúc cánh cửa sắp đóng lại thì cậu nói:– Tại sao?– Vì cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.Sau khi đóng cánh cửa, nó thấy có cái gì đó ko ổn, có cảm giác gì đó tội lỗi vì chính nó cũng ko bt Hồng có tỉnh lại hay ko nhưng lại thấy vui vì khuyên được Nam. Ra khỏi bệnh viện thì gặp Phong.– Bây giờ chúng ta đi đâu đây?– Đi rồi sẽ biết, giờ khởi động xe đi.– Ít ra cũng phải nói địa điểm để tôi lái chứ, chẳng lẽ cứ chạy ko.– Um, chạy đi, khi nào tôi bảo dừng thì dừng.Bó tay với bà cô già, cậu đành làm theo, đang chạy được một lúc thì dừng ngay trước tiệm tạp hóa. Nó xuống, ko quên lôi cậu đi theo. Mua hết thứ này đến thứ nọ, nào là bánh kẹo, trái cây, đồ chơi….. Sau khi vận chuyển mọi thứ lên xe, cậu thì khá mệt còn nó thì vẫn cười toe toét. Lái xe một hồi sau sự chỉ dẫn của nó thì cả hai đang đứng trước trại trẻ mồ côi, cuối cùng cậu cũng hiểu mục đích của nó là gì. Cả hai bước vào trong với hai tâm trạng khác nhau.– A. Chị đó tới kìa tụi bay.– Đâu?– Nhưng sao ko đi cùng với anh Hoàng nhỉ?– Mà anh kia là ai vậy? Chẳng lẻ là bạn trai chỉ?– Đẹp trai thật.….Có rất nhiều câu hỏi từ tụi nhỏ làm cho Phong hơi ngại, còn nó thì vẫn tự nhiên như thường.– Hi. Mấy em khỏe chứ? Chị có mang quà đến cho mấy em đây nè.Mắt đứa nào cũng sáng lên khi nghe đến quà. Sau khi chào hỏi cô Duyên thì nó và Phong ra phát quà cho tụi nhỏ. Khi đang phát thì có một em gái hỏi nó:– Chị ơi! Anh ấy là bạn trai chị hả?– Em đoán thử xem.– Um…em nghĩ ảnh là bạn trai chị, có đúng ko ạ.– (mỉn cười) Sai rồi, nó là em trai chị.– Hả, nhưng sao hai người khác nhau quá vậy?– Ko tin sao? Em chạy sang hỏi ảnh đi!Em bé hơi ngại nhưng cũng chạy sang hỏi, Phong khá bất ngờ nên cãi chối.– Chị đó bị điên hay sao mà lại nói anh là em chỉ, trông chị ta già như vậy mà, nếu có nói dối cũng phải nói là chỉ là cô anh chứ. Em thấy có đúng ko.– Cậu nói ai già hả? Tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi chẳng lẽ cậu ko biết?-nó đứng gần nghe thấy.– Hơn có một tuổi mà lúc nào cũng bắt người ta gọi này gọi nọ là sao? Tôi ko phục.– Vậy sao. V