Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bóng Đêm

Bóng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322865

Bình chọn: 10.00/10/286 lượt.

y để tôi cùng đi với chị– Um, thế cũng được.Ra khỏi bệnh viện, Phong và nó ko ai nói với nhau câu nào. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, một tâm sự riêng và một ý định riêng. Khi đi gần tới phòng trọ thì cậu nói:– Nguyên nhân chị học võ là gì vậy?– Sao lại hỏi vậy? Ko phải cậu đã điều tra về tôi cả rồi sao? Câu hỏi này có lẽ hơi thừa thì phải.– Ko bt nên tôi mới hỏi.– Từ lúc tôi muốn biến khỏi nhà. Thôi. Cũng tới nơi rồi, tôi vào trước đây.– Um. Mà ngày mai chị có tới bệnh viện ko?– Chắc ko. Mai tôi lên trường làm thủ tục nhập học rồi.– Um, vậy chị ngủ ngon.– Um, bye.Căn phòng nó ở nằm ở cuối dãy phòng trọ, nó khá là nhỏ nhưng được cái là khá yên tĩnh. Đèn trong phòng nó đã được bật nhưng bên ngoài vẫn còn một người đứng chờ nó tắt. Cậu cũng ko bt tại sao mình lại hành động như vậy, còn nó, có lẽ nó đã vô cảm thật rồi.……………Sáng hôm sau, ngày mà nhiều người mong đợi còn nó thì ko. Hôm wa khá mệt nên sáng nay nó ko wan tâm mấy đến vẻ bên ngoài. Thức dậy với hai cái điện thoại đang kêu inh ỏi, mắt nhắm mắt mở đi làm vscn. Nó mặc đại một cái quần đen và khoác lấy cái áo ấm màu xanh to đùng, ra khỏi phòng ko quên cái mũ đen, cái cặp và đôi dép lê, chẵng hợp với nhau tẹo nào, nhưng trông nó cũng khá xinh. Nó hòa mình vào dòng người đang đi, mỗi người một công việc, mạnh ai nấy sống, chẵng wan tâm đến người khác. Từ phòng nó tới trường mất khoảng nửa tiếng đi bộ nên nó ko quên mang theo tai nghe. Đi bộ, nghe nhạc là sở thích của nó, việc này giúp cho nó yêu đời hơn, nếu ko chắc nó sẽ chẵng muốn làm gì. Đứng trước cổng, nó thấy có khá nhiều xe, toàn là xe hơi mới điên chứ. Đây là trường học chứ có phải là chỗ khoe của của mấy người đâu. Loạn,loạn thật rồi. Nó bước vào thì có một tên đằng sau chạy tới va vào nó, khá bực mình nhưng nó vẫn cố kìm chế. Tháo tai nghe ra, nó nói:– Ko có mắt à?– Xin lỗi, tôi ko cố ý.Nhìn kỹ thì cậu ta khá đẹp trai, ăn mặc cũng rất hợp thời trang nhưng với nó cũng chỉ là kẻ ăn bám gia đình mà thôi. Ko nói năng gì, nó quay mặt đi về phía hội trường để lại cậu ta khá ngơ ngác. Sau khi làm thủ tục nhập học xong, nó lên hàng ghế tìm cho mình một chỗ ngồi. Vì nhà trường này được nhiều nhà đầu tư nên thủ tục làm khá nhanh, mới đó mà đã làm xong cho hơn một ngàn người và cũng vì thế mà trường Đh này ko xét nguyện vọng 2,3. Đơn giản là nhân tài chỉ chọn một lần và đa số những người muốn học ở đây, một là điểm số cao trong kỳ thi tuyển sinh, hai là người sẽ kế thừa gia đình mình. Hội trường ổn định được một lúc thì có một người trung niên bước vào.– Tất cả mọi người chú ý! Những ai đang ngồi ở đây có lẽ đã nghe về danh tiếng ngôi trường này rồi nhưng tôi cũng ko thể ko nói lại. Xin tự giới thiệu, tôi là Dương, hiệu trưởng trường đại học Genius, ngôi trường số một tại Việt Nam, nơi tập trung những con người thiên tài của cả nước. Với 20 năm hình thành và phát triển, trường đã đào tạo ra rất nhiều nhà kinh doanh, luật sư và các nhà lãnh đạo trong nước và thế giới…….%\~$>{¥}<>~/%…… Bây giờ, các bạn có thể đi tham quan trường hoặc về.Nó ra ngoài, định đi về nhưng nghĩ kỹ thì ko có việc gì làm hết nên quyết định đi tham quan trường một chút. Ngôi trường này khá rộng, cây cối cũng nhiều nữa, đứng trước khoa mình nó cũng ko bt làm gì nên tới bảng thông báo xem thử, toàn là lịch học của các khóa trên, ko có gì hay nên nó về, quay đầu thì nó đụng phải một người, nó hơi khó chịu nhưng lần này là lỗi của nó. Nhìn lại thì nó phát hiện ra tên hồi nãy nhưng lần này nó ko có ý định xin lỗi, định bước đi thì hắn đưa tay ra cản rồi nói:– Cậu cũng học ngành này hả?– ……– Mình có duyên thật đấy nhỉ.- bước tới trước mặt nó.– Tránh ra!- nhìn thẳng vào mắt– Làm gì mà căng thế, cậu ko định xin lỗi mình à?– Ko.– Tại sao chứ, hồi nãy mình cũng đã xin lỗi cậu rồi, mà giờ lại là lỗi của cậu nên mình nghĩ…..Chưa nghe hết câu nó đã bước sang một bên đi, nó thấy tốn time với mấy gã này. Khá bực mình nên nó lấy tai Phone ra nghe nhạc cho đỡ tức. Còn cậu ta thì đơ mặt ra một lúc. Rồi chạy đuổi theo nó.– Này, tôi chưa thấy ai như cậu ák, đụng phải người ta thì phải xin lỗi chứ.- đưa tay ra, với lấy vai nó.Nhạc khá to, nên nó ko nghe thấy gì, chỉ có cảm giác có người bám theo. Ko suy nghĩ gì, nó nắm tay hắn vặn ra đằng sau lưng.– AAAAAAA– Tôi ghét nhất là có người đụng vào mình nên cậu tốt nhất là tránh xa tôi ra.– Đau quá. Bỏ tay ra được ko?– Tôi ko nghe được gì hết đâu nên cậu im mồn đi và lắng tai mà nghe tôi nói.– ( gật đầu lia lịa)– Cái gì con này ko thích làm thì chẵng ai bắt ép được đâu. Nếu còn có lần sau thì cậu hãy coi chừng đấy. Tôi chưa bao giờ nuốt lời nên cứ thử đụng vào tôi xem.- đẩy cậu ta ra, rồi bước đi.Tâm trạng nó từ hwa tới giờ ko tốt nên có lẽ cậu ta là người để nó trút giận thì phải. Còn hắn chẳng hiểu gì cả, tức, tức đến phát điên lên nhưng chẳng làm được gì. Ở đằng xa có một người chứng kiến mọi việc nhưng có vẻ hắn khá thích thú với đứa con gái này.Nó về tới phòng, vứt cặp, ăn xong rồi leo lên ngủ. Chắc hnay sẽ lại là một ngày tẻ nhạt với nó nữa……………..Tại bệnh viện– Anh về nhà nghỉ một chút đi.– Chuyện