Polly po-cket
Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 10.00/10/333 lượt.

biết cách hồi phục sự đòi hỏi. Với cách thẳng thắn đẹp đẽ của cô gái Bắc Âu, sự sỗ sàng hào phóng không bao giờ trơ trẽn, cô ta làm sống lại sự nồng say của bạn tình và lôi cuốn anh ta đến một cuộc chơi mới tạo nên một sự hoan lạc mới. Sắc đẹp, sự ham muốn, mùi hương của da thịt cô ta, pha lẫn với một mùi mồ hôi nhẹ như những viên thuốc kích dục không cưỡng lại được. Lần đầu tiên trong đời mình Faltiere khám phá một thế giới nơi sự nồng nhiệt và hạnh phúc hòa vào nhau như trong h của nhà luyện kim thần kỳ.

Cuối cùng anh chìm trong một giấc ngủ êm dịu như nhung. Và hình ảnh cuối cùng còn khắc ghi lại trong võng mạc của anh là hình ảnh một thân thể ngủ say trong hai tay anh, một thân thể no nê hoan lạc phập phồng thở nhẹ nhàng tranh tối tranh sáng.

Chương 5

Cái đêm cuồng nhiệt đó trong vòng tay choáng ngợp của Lili không gây cho Faltiere những hậu quả như đêm đã trải qua ở đại lộ Foch.

Càng chán chường, suy nhược khi ra khỏi cuộc truy hoan (với hai người Liban, người Thuỵ Sỹ và hai mụ đồng cốt ăn nói thô thiển) anh lại càng cảm thấy khoẻ lại, mạnh dạn hơn, sáng suốt hơn sau những giờ hạnh phục và hưởng thụ mà cô gái lớn trong hai chị em họ Massardel đã cung cấp cho anh.

Vả lại, anh trịnh trọng hứa hẹn sẽ đến nữa, vì Louis Sivet đã không nói dối, hai cô gái tuyệt đẹp tóc vàng đó có khả năng phục hồi sự sáng suốt cho anh một cách đáng ngạc nhiên từ tinh thần đến thể chất.

Chỉ có một phiền phức duy nhất là cái giá của họ quá đắt. Trong tình trạng hiện tại, Faltiere không thể tự cho phép mình tiêu xài quá những món tiền xa xỉ như thế. Chắc chắn nếu tính theo những gì họ cống hiên, giá cả của hai cô gái tóc vàng hiếu khách cũng không quá đáng. Chỉ có điều khi người ta không ngồi trên đống vàng, thì phải biết sống cho hợp lý và khôn ngoan.

Về đến nhà, Faltiere muốn bắt tay vào việc, anh cảm thấy mình đầy hăng hái, những ý tưởng sáng suốt, rõ ràng, đầu óc khoẻ mạnh một cách sung sức.

Nhưng một khi đã ngồi trước máy đánh chữ, anh nhận ra rằng mọi việc không đơn giản như vậy. Anh rất khó tập trung. Từng lúc như hình ảnh đáng yêu chen vào giữa cặp mắt và trang giấy trắng của anh: sự trần truồng thuỳ mị của Lili; đôi mắt đẹp màu xanh đó mơ màng khi khoái lạc lên đến tuyệt đỉnh, cái miệng giống như một thứ trái cây chín mọng đó biết rất rõ cách làm sống lại những sự nồng nàn đã dịu xuống. Hai cánh tay và đôi chân mềm mại như len đó quấn quít lấy bụng… A, xua đi những cảnh như thế không phải là dở nhất là khi chúng khuyâý động đến tận cùng trong con người anh.

Anh phải thật sự cương quyết, cuối cùng mới thảo ra được chương đầu tiên.

May thay, ngày hôm sau và những ngày sau đó – chỉ có buổi đầu tiên là đáng kể – năng suất tinh thần của anh không ngừng cải thiện, cho đến tối thứ sau, lúc 23 giờ và phần tư quyển sách – hay hầu như thế – đã được viết xong.

Vào lúc 16 giờ ngày thứ bảy, chuông điện thoại reo vang và một giọng nói kỳ lạ với âm điệu hơi cao, hỏi:

– Tôi có được hân hạnh tiếp chuyện với ông Raymond Faltiere không?

– Vâng, chính tôi đang nghe đây.

– Tôi tự cho phép mình gọi đến ông, nhân danh ông Bador. Ông có hiểu những gì tôi muốn nói với ông không?

– Hoàn toàn hiểu?

– Ông có thể cho tôi một cuộc gặp mặt trong một giờ nữa không?

– Chắc chắn là được. Tôi được hân hạnh nói chuyện với ai vậy?

– Tôi tên Andre Dorieux và tôi là luật sư.

– Như vậy thì xin ông cứ đến. Tôi sẽ chờ ông lúc 17 giờ.

– Tôi mong không làm phiền ông.

– Không đâu.

– Ông sẽ ở nhà một mình chứ?

– Dĩ nhiên như vậy?

– Thật tuyệt.

Một giọng nói thật kỳ lạ, Faltiere nghĩ.

Anh cố gắng tưởng tượng bộ dạng của nhân vật mà anh vừa tiếp chuyện qua điện thoại. Rất có thể là một người đàn ông gầy và yếu ớt với khuôn mặt xảo trá, màu da xanh tái, đôi mắt gian xảo được một cặp kính gọng đồi mồi bảo vệ.

Chân dung tưởng tượng đó dường như rất rõ ràng đến nỗi anh chỉ hơi kinh ngạc một chút khi người có tên Andre Dorieux đến.

Sự giống nhau khiến anh sững sờ. Dorieux rõ ràng là nhỏ người, thuộc loại thanh lịch một cách phô trương, trái lại nữa là khác. Và cái áo sơ mi xanh của hắn cũng không sạch sẽ một cách chói chang. Thêm vào đó hắn mang một chiếc cà vạt kẻ ô kiểu Scotland như loại mà Burberrys đã tung ra thị trường mùa đông trước, hoàn toàn không hợp với gã.

Với một chiếc cặp da màu đen dưới tay, người khách bước vào căn phòng sinh hoạt gia đình với một vẻ thận trọng.

Khi trông thấy cái máy đánh chữ và những giấy tờ nằm trên bàn, hắn nói khẽ:

– Ông đang làm việc, có đúng không?

– Phải, lúc này tôi có nhiều việc để làm.

– Ông đừng lo, tôi sẽ không chiếm thì giờ của ông một cách vô ích đâu.

– Chúng ta hãy ngồi xuống ghế. Faltiere đề nghị và đưa tay chỉ cái ghế bành.

Người đàn ông nhỏ thó gật đầu và đến ngồi vào ghế. Rồi sau khi ngoan ngoãn đặt cái cặp lên bàn, hắn đặt hai bàn tay thô thiển của mình lên cặp và nói trong khi đôi mắt cận thị của hắn nhìn Faltiere.

– Ông có thể trả lời với tôi về đề nghị của những người đại diện cho tổ chức đã đưa ra cho ông không?

– Câu trả lời của tôi là đồng ý.

– Rất tốt. Tôi rất vui mừng.