Duck hunt
Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323250

Bình chọn: 8.5.00/10/325 lượt.

ổng biên tập của cậu, nhưng với điều kiện là cậu đứng tên giám đốc xuất bản.

– Tất nhiên là thế. Tớ sẽ là người duy nhất chịu trách nhiệm hợp phát về những bài báo của chúng ta và việc điều hành công việc. Cho dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không bao giờ để ngòi bút lao vào cuộc phiêu lưu.

– Và tớ sẽ có tiếng nói của mình trong phần biên tập chứ?

– Cậu sẽ có quyền phủ quyết tuyệt đối, trong trường hợp bất đồng ý kiến, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, tất nhiên là thế. Mỗi người trong hai chúng ta sẽ bảo vệ quan điểm của mình. Nhưng không có gì sẽ được đăng nếu như không có sự đồng ý cuối cùng của cậu.

– O.K. Tớ cảm thấy mình trẻ lại hai mươi tuổi! – Sivet phóng khoáng nói đùa.

Sau khi uống cà phê, họ uống một chút rượu mùi, Sivet nghiêng người về phía Faltiere, nói kẽ, mắt ươn ướt:

– Ta không thể chấm dứt một buổi tối như buổi tối hôm nay mà không có một lễ hội nho nhỏ, phải không nào? Đây là đêm quyết định, có thể nói như vậy. Nếu cậu thật sự muốn làm vui lòng tớ, hãy để tớ giới thiệu với cậu hai cô bạn gái mà tớ đã nói chuyện với cậu hôm đó.

– Trời ơi, cậu dai như đỉa! – Faltiere vừa ngạc nhiên, vừa thích thú kêu lên.

– Phải, tớ dai như đỉa. – Sivet xác nhận, Vì tớ muốn tốt cho cậu và tớ tin chắc rằng cậu sẽ không hối tiếc.

– Tớ ko muốn làm trái ý cậu nhưng trung thực mà nói, tớ không muốn gặp các cô gái trong lúc này một chút nào cả. Tớ đang trong một giai đoạn tri thức phấn chấn và không cảm thấy có nhu cầu làm tình.

– Cậu không bị buộc phải phí sức. – Sivet bào chữa. Các cô bạn nhỏ của tớ rất duyên dáng, tớ cam đoan với cậu. Ngay cả khi cậu khống muốn hôn, cậu cũng sẽ thấy sự có mặt của họ bên cạnh cậu rất dễ chịu. Nào, anh bạn Ray, hãy để tớ đưa cậu đi.

Faltiere thỏa mái đầu hàng:

– Thế thì được rồi. Vì cậu nói dai như đỉa nên tớ cũng chiều cậu vậy thôi. Ta đi xem hai cô gái được cậu bảo vệ vậy.

– Xe của cậu đâu?

– Tại bãi xe trên đại lộ George V.

– Cứ bỏ nó ở đó. Ta đi taxi, như vậy sẽ tiện hơn.

– Ta gặp các cô gái ấy ở đâu?

– Tại nhà họ, ở cửa Champerret.

* * *

Hai người xuống taxi ở góc đại lộ Somme.

– Từ đây tới đó khoảng ba phút – Sivet giải thích. – Các cô bạn của tớ không thích người ta đi xe đến tận nhà họ. Họ khống muốn bị xúc phạm danh dự.

Faltiere nén tiếng cười lớn:

– Thật buồn cười với những cô gái làng chơi! – Anh nói nhanh.

– Nhưng họ không phải là những cô gái làng chơi! – Cậu chẳng hiểu gì cả! Tớ cam đoan với cậu đó là những cô gái rất tốt. Họ bán sự duyên dáng điều đó đúng, nhưng không phải bán dâm.

– Cậu chơi chữ phải không nào? Hãy chú ý, điều đó tớ hoàn toàn khổng để tâm mặc dù tớ chỉ là một người bảo thủ, tư sản loại trung bình. Tớ cũng không có gì chống lại phụ nữ buôn bán sự duyên dáng của họ. Thật vây, bằng cách nào cậu quen biết họ?

– Cha của họ là một trong những người bạn tớ trong thời kỳ tớ bắt đầu sự nghiệp phóng viên ở Đông Dương. Ông ta canh gác ở đó. Những điều kiện rất bí ẩn. Lúc đó, hai cô bé chỉ mới sáu hay bảy tuổi gì đó … Tớ hầu như vẫn còn liên lạc với mẹ của họ. Cuối cùng bà ta đã về quê hương. Họ không phải là những cô gái nghèo hèn. Cậu đừng lầm.

– Cậu muốn xoay chuyển chuyện này như thế nào cũng được, họ bán dâm phải không nào?

– Không đơn giản như vậy.

– Nói tóm lại đó là những cô gái gọi?

– Không, nhưng chúng ta sẽ bàn lại chuyện đó khi anh gặp họ …

Sivet quá kích động như một cậu học sinh trung học. Diện mạo nặng nề của hắn dường như được soi sáng từ bên trong, dáng đi của hắn cũng ít nặng nề hơn.

Faltiere ghi nhận sự thay đổi của bạn mình, nói bâng quơ:

– Phải chăng cậu yêu các cô gái đó?

– Tớ yêu họ một chút? – Sivet làu bàu, tớ điên lên vì họ thì có. Và nhất là cô trẻ tuổi hơn tên Suzon. Nếu tớ không có khuynh hướng trở thành trò cười, nếu không sợ trơ trẽn và tớ không phải là một lão già khờ khạo lẫn lộn tất cả thì tớ đã hỏi cưới Suzon lâu rồi.

– Quỷ thần ơi! – Faltiere ngạc nhiên kêu to. – Các cô gái này bắt đầu khiến tớ khó nghĩ. Tớ mong họ sẽ có mặt ở nhà.

– Dĩ nhiên họ sẽ có mặt ở nhà.

– Cậu biết lịch đi ra ngoài của họ sao?

– Chứ còn gì nữa … Chúng ta đã đến nơi, ở chỗ này đây.

Khu nhà là một cao ốc sang trọng sáu tầng, vừa được xây dựng, phía trước có một bồn cỏ xanh được trang trí với những cây hoa hồng đỏ.

Tự nhiên nhất trên đời, Sivet rút một chiếc chìa khóa từ túi ra, mở một trong hai cánh cửa kính chính. Hắn bật đèn trong tiền sảnh lót đá hoa cương rồi đóng cửa lại.

– Họ ở tầng một. – Hắn nói khẽ khi đi về phía thang máy.

Vì mỗi tầng chỉ có một căn hộ, Faltiere đoán căn hộ đó phải rất rộng và đắt tiền nữa.

Sivet nhấn ba lần ngắn trên cái nút chuông bằng đồng.

Cánh cửa thang máy mở ra, để lộ một cô gái tươi tắn với khuôn mặt vui vẻ, ngây thơ, một nét tươi trẻ rực rỡ.

– Xin chào. – Người phụ nữ trẻ thỏ thẻ nói

Cô ta nép sang một bên nhường đường cho khách bước vào bên trong rồi khép cửa lại. Sivet hân hoan giới thiệu:

– Cô Lili Massardel … Raymond Faltiere, một trong những phóng viên xuất sắc nhất của thế hệ trẻ.

– Chào mừng anh đã đến. – Lili nói khẽ.

Cô ta tóc vàng như lúa mì. Mặc một chiếc áo