
đầu vì uống nhiều rượu, nhưng nó giống như vậy. Hơn nữa anh thấy như có một vị đắng kỳ lạ trong miệng và lưới đặc cứng.
Anh nhắm mắt lại và anh nhớ mình đã có một giấc mơ khó chịu. Trần như nhộng, một mình trong phòng khách mênh mông màu tím không có cửa cái lẫn cửa sổ, anh phải đánh vật hàng giờ đồng hồ để thoát khỏi hai người đàn bà trần truồng kinh khủng đó, với bộ ngực nhão nhẹt, đôi môi sùi bọt, bộ phận sinh dục thôi thiển, mở toác hoác và nhầy nhụa, vừa cười ngờ nghệch, vừa đeo báo lấy anh. Và điều đó diễn ra dưới mắt một gã có râu mép ngoác miệng ra cười lớn.
Anh đứng lên, bước qua phòng tắm, tự bắt mình chịu hình phạt là kê người vào tia nước lạnh một cách thô bạo giận dữ. Tia nước lạnh buốt làm răng anh đánh cập.
Phương thuốc mạnh đó không phải là không hữu hiệu. Những ám ảnh đêm qua đã tan biến mất, đầu óc anh minh mẫn trở lại, đôi má anh ửng hồng.
Như một người máy, vừa bắt đầu cạo râu, anh vừa quan sát mình trong gương.
Raymond Faltière, anh là một gã kỳ lạ, không cao cũng không thấp, không béo cũng không gầy, không trẻ cũng chưa già, không đẹp cũng không xấu. Một mẫu người trung bình. Trung bình một cách đáng sợ.
Khi vừa l ạnh lùng ngắm nhìn anh, tôi tự hỏi gã đàn ông mà tôi đang thấy trong gương là ai vậy. Nếu có gặp hắn ngoài phố, thậm chí tôi không thèm để mắt đến. Người ta không thể làm gì tốt hơn được với loại người vô danh. Khuôn mặt hình trái xoan, cân đối đáng yêu: chiếc mũ không đặc biệt, cái miệng không có gì đặc sắc, mái tóc màu hạt dẻ không gợi nhiều sức sống, đôi mắt xanh, thâm chí cũng chưa hẳn xanh lắm, chiếc cằm trông vô vị, mờ nhạt này… nếu anh thực sự là tôi, thì anh, ngay cả bộ phận sinh dục của tôi không vượt qua mức tầm thường.
Khi mình nghĩ về người đàn ông Liban hồi chiều qua, người lớn tuổi nhất trong hai người tên là Zouman thì phải? Vâng, mình chắc là đúng như vậy, Fouad Zouman. Cha mẹ ơi, đúng là một công cụ làm tình kinh khủng! Làm thế nào mà hai mụ đĩ thõa đó có thể nhồi nhét một dụng cụ làm tình giống như vậy được nhỉ?
Vẫn không ngừng tay cao râu, Faltière đi từ những hồi ức lờ mờ đó đến cái điều đang rình rập anh tận trong tiềm thức của mình: mình có chấp nhận lời đề nghị của hai gã đó không? Họ muốn làm cho mình trở thành một nhà báo nổi tiếng, trở thành một nhà văn có tên tuổi trên thế giới?
– Dù sao thì mình có mất mát gì đâu trong âm mưu này chứ?
Bọn họ thấy ý tưởng của mình tuyệt vời và chúng đáng được phổ biến trên quy mô hành tinh? Vậy, vì sao mình lại phản đối chuyện này?
Rốt cuộc thì bọn hó nói đúng: các tư tưởng của mình thật tuyệt.
Anh rửa mặt, thay quần áo và đi xuống nhà. Tiết trời bên ngoài thật đẹp. Ánh nắng mùa hè vui nhộn đang làm khu vườn sáng lên.
Không vội gì, Faltière đến kéo những tấm mành sáo lên để cho không khí ấm áp lùa qua khung cửa sổ đang rộng mở.
Sau đó anh qua phòng bếp để pha trà cho bữa điểm tâm và anh khựng lại trước chai Cinzano. Bằng sự liên tưởng lạ lùng, anh nhớ ngay đến chiếc điện thoại. Ngay lập tức, anh bước đến gian phòng ngoài, nâng ống nghe điện thoại lên, áp đầu nghe vào tai có tín hiệu âm thanh trong máy.
Anh để máy xuống.
Chắc là tên đàn ông trẻ tuổi đó đã ngắt dây máy. Và hắn đã trả mọi thứ lại trước khi biến mất.
Faltière an tâm lo dọn bữa điểm tâm. Ăn xong, anh rửa bát đĩa mà tâm trí vẫn cứ luôn tập trung suy nghĩ.
Bỗng anh ngừng tay lại để đi tìm một quyển sách trong chiếc rương du lịch nhỏ của mình. Đó là một quyển sách mà anh đã mua ở Zurich và anh đã đọc nó trong suốt chuyến du hành bằng xe lửa của mình, anh rất thích đi xe lửa. Và khi anh được chọn lựa, anh thích xe lửa hơn phi cơ.
Anh lật quyển sách, tìm đoạn mà anh đã gạch dưới bằng bút chì:
“Đó là trí thông minh trong hành động. Văn học đã được cổ vũ. Báo chí đã đạt đến một hình thức nghệ thuật và chiến đấu”.
Anh đọc lại nhiều lần câu cuối cùng: Báo chí đã đạt đến một hình thức nghệ thuật và chiến đấu.
(Trích từ quyển “Thời gian con lại” do tác giả Jean Daniel, nhà xuất bản Stock).
Anh đóng sách lại, ném nó lên ghế.
– Đó là lý tưởng của tôi. Loại báo chí cao cấp, trí thông mình trong hành động. Một hình thức nghệ thuật và chiến đấu.
Anh rửa chén xong. Trong đầu óc bị kích động của anh có một câu hỏi nhỏ trở đi trở lại không ngừng như một ám ánh.
– Tôi có gì để mất?
Suy cho cùng, tôi sẽ là người đánh giá những tư tưởng, những hài hước giá trị công việc của chính mình. Và tôi sẽ luôn luôn chắc chắc về sự tự do độc lập của mình vì tôi có khá đủ tiền để sống.
Nếu ba người khách xa lạ kia trở lại vào đúng lúc đó chắc chắn Faltière đã chấp nhận không bàn cãi gì những lời để nghị mà họ đã đưa ra.
Nhưng một lúc sau đó, quyết định của anh bắt đầu lung lay.
Anh sẽ bán linh hồn mình cho quỷ dẽ sao?
Nếu gã có ria mép và hai tên đồng lõa của gã là những người lương thiện họ đã không hành động như họ đã làm.
Tại sao để bắt liên lạc với tôi, họ đã sử dụng một biện pháp có khả năng gây nguy hiểm cho tôi? Không ai chấp nhận trở thành nạn nhân của một loại bạo lực như thế. Xâm nhập gia cư giữa đêm khuya, phá điện thoại…
Nhưng có thể họ có lý