
lẽ của mình? Những tổ chức tư nhân không bao giờ muốn phô trương những hành động của mình.
Bị giày vò, do dự, băn khoăn, Faltière khám phá với một chút xấu hổ rằng anh đã muốn được nổi tiếng, nhưng anh đã sợ phải gặp những nguy cơ như Ray và cạm bẫy.
Để tự giải thoát khỏi vấn đề gai góc đó, anh quyết định bắt tay vào việc.
Anh lấy một tập giấy, một bút bi và biết bằng chữ in to:
TỔNG KẾT TÌNH HÌNH CỦA MỘT HÀNH TINH
Anh bắt đầu nghiên cứu về đề cương của quyển sách mà anh sắp viết với sự cộng tác của Louis Sivet. Thật vậy, cấu trúc của tác phẩm tự nhiên được đặt ra. Châu Á, các nước đang phát triển (thế giới thứ ba) châu Phi, châu Mỹ (Hợp chủng quốc), châu Âu.
Theo đà, anh thảo một tá tiêu đề cho các chương: Sự phục hưng kỳ diệu (phi thường), sự bành trướng của hồi giáo, yêu sác của các dân tộc nghèo, v.v…
Để làm sáng tỏ tư tưởng, anh bắt đầu đọc lại những bài báo mới nhất đã xuất hiện trong những “Tập San Đương Đại” (Cahiers Contemporains). Những cuộc điều tra về châu Á đối với anh có vẻ tuyệt vời. Và nghiên cứu của anh về “Điều không tưởng của những nước châu Âu thống nhất (hợp nhất) có vẻ thần kỳ.
Vào lycs 17 giờ 30, anh rời bàn làm việc và đến nhấc máy điện thoại.
Ở đầu dây bên kia. Louis Sivet kêu to với một giọng vừa kinh ngạc pha lẫn hân hoan:
– Thật vậy sao? Có thật lầ cậu không, Falt của tôi?
– Thì đúng là tớ, vậy thì sao nào? Chẳng phải tớ hứa với cậu rồi sao?
– Thật sự, tớ chỉ cho đó là lời hứa suông.
– Tớ không có thói quen đó. – Faltière bị xúc phạm và lưu ý Louis Sivet. – Tớ muốn gặp cậu.
– Bất cứ lúc nào cậu muốn.
– Có lẽ chúng ta ăn một chút gì tối nay? Khoảng 8 giờ?
– Rất sẵn sàng. – Sivet vội vàng đồng ý. – Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Roy vào khoảng 19 giờ. Đồng ý chứ?
– Đồng ý.
* * *
Sau khi đã uống hai ly whisky ở Gay Roy như thức uống khai vị, Faltière và Sivet chọn một nhà hàng nhỏ, yên tĩnh trên đường Pierre. – Charron, đó là nhà hàng Via Veneto.
Faltière xác nhận, trong khi Sivet nghiên cứu thực đơn với một vẻ trầm ngâm.
– Dĩ nhiên, tối nay cậu là khách của tớ.
– Dĩ nhiên. – Sivet mỉm cười nói.
Khi họ đã chọn thực đơn và chọn rượu, Faltière thông báo trong lúc rút từ trong túi ra một bó giấy:
– Tớ đã suy nghĩ về đề nghị của cậu và muốn đưa cho cậu xem đề cương mà tớ dàn dựng nên. Này, xem qua một chút đi. Dĩ nhiên, chỉ là một phác thảo dự án nhưng tớ nghĩ rằng nó không xứng với ý tưởng của cậu.
Louis Sivet bắt đầu lôi từ trong túi ra một bao kính.
– Đó là hậu quả của tuổi tác, rượu chè và trác táng. – Hắn lầm bầm như một lời túi tội. – Tôi cần kính để đọc.
Hắn tìm hiểu ba tờ giấy do Faltière thảo ra. Sự xúc động xuất thiện trên gương mặt bị tàn phá của hắn.
– Thật đáng khen ngợi. – Hắn khẽ nói. – Hoàn toàn đáng khen ngợi.
Hắn nhìn thẳng vào mắt của bạn mình.
– Năm mươi – năm mươi, chúng ta thỏa thuận với nhau nhé?
– Dĩ nhiên.
– Cậu phụ trách toàn bộ sơ thảo?
– Được, rất sẵn lòng. Nhưng tôi bác trước với cậu rằng tô có ý định vào trong cuốn sách những đoạn đáng chú ý nhất của những bài báo mà tôi đã cho đăng trên “Tập San Đương Đại”.
– Không có gì phản đối cả.
– Thế là đã thanh toán xong một việc. Khi nào cậu có thể tiếp xúc với những nhà xuất bản?
– Ngay ngày mai, với điều kiện cậu để lại cho tớ đề cương này.
– O.K.
Sivet chậm chạp gỡ kính ra. Nét mật của hắn có vẻ gần như trịnh trọng:
– Cậu có nhận ra chúng ta sẽ sản xuất ra một best-seller (một quyển sách bán chạy nhất) không? – Hắn nói rõ từng chữ với một giọng trầm rất nghiêm chính. – Cậu biết rằng tớ luôn luôn tinh ý về phương diện báo chí.
Faltière bớt căng thằng:
– Tớ rất mong chúng ta sẽ sản xuất ra một quyển sách bán chạy. Và nếu tất cả đều suôi sẻ, cậu sẽ có một bản thảo trong khoảng hai mươi ngày nữa. Đó chỉ mới tung ra một đợt đầu tiên, một bản nháp. Nhưng cậu sẽ có cơ hội sử dụng nó như một bản gốc để thêm vào đó những đoạn điều chỉnh mà cậu cho là cần thiết.
– Tuyệt diệu. – Sivet kêu lên đầy vẻ ngưỡng mộ.
Người phục vụ mang rượu đến. Rót cho hắn nếm, Sivet hân hoan đánh lưỡi và tuyên bố:
– Loại Valpolicella tuyệt hảo.
Rồi khi người phụ vụ đi xa, hắn đề nghị:
– Ta hãy uống mừng sự thành công!
Họ cụng ly.
Faltière nói tiếp sau khi đặt ly xuống:
– Còn bây giờ là một việc khác. Tớ có một đề nghị với cậu, Louis ạ.
– Tớ muốn cậu đọc bài báo này. Đó là một nghiên cứu rất dài của tớ trong số mới nhất của “Tạp Chí Đương Đại”. Ý kiến của cậu rất quan trọng với tớ, tớ sẽ giải thích lý do cho cậu nghe sau.
Sivet lại mang kính, đọc lướt qua tờ thứ nhất, nhìn chăm chú anh bạn trẻ của mình, mỉm cười nói:
– Cậu có hình dung được rằng tớ đã đọc bài báo này rồi không? Và tớ còn sẽ bảo rằng tớ đã đọc nó một cách kỹ lưỡng.
– Không đùa chứ?
– Ồ không, điều đó làm cho cậu kinh ngạc, nhưng đúng là như vậy. Cậu biết không, tớ vẫn còn giữ thói quen đọc những tác phẩm của đồng nghiệp và bạn bè. Không giấu gì cậu, tớ chưa bao giờ bỏ sót những bài báo của cậu. Thú thật với cậu tớ thường chìa một vài í của cậu cho những thiên phóng sự bịa đặt mà tớ tạo ra. Cậu thấy rằng mình thành thật.
– Không