
hắm nghiền hai mắt, cô cảm giác mình có thể tan đi trong niềm hạnh phúc hiện giờ cùng vòng tay ấm áp của Mike. Vậy là cuối cùng anh cũng quay lại là Mike của ba năm trước… Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận cô?
Nói đi, nói mau đi anh.
Kim My tự lầm bầm trong lòng, cô ngày một nép sâu hơn vào vồng ngực mạnh mẽ của anh. Miệng cô khẽ nở nụ cười thỏa mãn, nhưng ánh cười chưa kịp xuất hiện trong đáy mắt đã vụt tắt vì câu nói tiếp theo của Mike:
– Từ ngày mai, hãy làm như chúng ta không biết nhau.
Cả thân người cô gái như đông cứng lại, tay chân không còn nghe theo sự chỉ đạo của trí não cũng như con tim.
– Em nên biết, Mike Kintaru của hiện giờ đã không còn giống như Mike Kintaru của ba năm về trước. – Anh vẫn tiếp tục chất giọng đều đều, không biểu cảm của mình – Anh đã có người yêu, anh đang chuẩn bị đính hôn… Em…
Rồi anh nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi mình, mặc kệ những giọt nước long lanh đang chảy dài trên má cô; chầm chậm rơi xuống cằm, xuống cổ… Nó giống như những giọt nước thánh, rằng nếu anh chạm vào lần nữa thì chắc chắn cả cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cô.
Nhưng còn Thái Vũ thì sao?
Còn gia đình và những gì anh đang có…?
Xin lỗi, anh xin lỗi.
– Xin em đó… – Mike trở lại vẻ lạnh lùng như ban sáng, anh nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi – Làm ơn đừng bắt tôi phải khó xử nữa. Được chứ?
Kim My cảm giác cổ họng mình khô khốc, đến cả tiếng “vâng” nhỏ nhặt cô cũng không thốt lên được. Không thốt được hay vì không muốn thốt?
– Nếu em cứ bám theo tôi thế này, tôi có cảm giác mình thật độc ác. – Nụ cười nửa miệng như có như không lại xuất hiện trên môi anh, ánh nhìn anh mơn trớn trên gương mặt trái xoan của cô.
Ánh nhìn này, là lần đầu cô thấy nơi anh.
Chẳng lẽ thực sự giữa Mike và Kim My luôn tồn tại một bức tường ngăn cách mà họ không thể vượt qua được?
– Em sẽ buông tha cho tôi chứ, Kim My? – Anh hỏi.
Anh đang cầu xin cô đấy ư?
Cầu xin cô đừng yêu anh nữa, và hãy rời xa anh đi?
Ôi, câu nói này còn độc ác hơn biết bao nhiêu điều khác. Sao anh không nói rằng anh không yêu cô, rằng anh chán ghét cô; còn hơn lời cầu xin cô hãy bỏ anh đi này?
Cô là gánh nặng với anh ư?
Là người mà anh muốn không bao giờ phải giáp mặt nữa?
Có đúng như vậy không?
Kim My, mày thật ngu ngốc.
Ba năm qua, mày đã cố gắng vì cái gì vậy? Vì một niềm tin mỏng manh và ngu ngốc ư?
Hay vì một tình cảm mày biết sẽ chẳng bao giờ đi được đến đâu?
Kim My, mày có tin người đang đối diện trước mày không?
Có tin vào nụ cười và hơi ấm mà anh ấy đã mang lại cho mày?
Hay mày chọn cách nhìn vào sự thật hiện giờ, rằng anh ấy đang chối bỏ mày như một món hàng?
– Em có thể từ bỏ được chứ, Kim My? – Anh lập lại câu hỏi, âm điệu có phần cao hơn lúc đầu. Có phải anh cũng đang mong một kì tích từ cô?
– Em… em… – Kim My vân vê gấu váy làm nó nhăn nhúm lại, cô cố ngăn mình không bật ra tiếng nấc – Em… em sẽ bỏ cuộc…
Bỏ cuộc?
Hai từ ấy găm sâu vào tim Mike như một chất cực độc, làm cả thân người anh rã rời vì hụt hẫng. Hóa ra tình cảm cô đối với anh cũng chỉ có thế?
Đáng kiếp, vậy mà anh những tưởng cô sẽ…
Cô sẽ…
Trong một khắc anh không chú ý, cô rướn người lên và cắn mạnh vào môi anh.
– Ay… – Mike giật mình, anh đón nhận nụ hôn từ cô một cách đầy lúng túng.
Sau khi nụ hôn nửa vời ấy kết thúc, Kim My mở cửa xe và bước ra ngoài. Đi được nửa đường, cô bất chợt dừng lại, dùng tay làm thành hình cái loa rồi hô to:
– Anh tưởng em sẽ bỏ cuộc thật sao? Đồ ngốc, em sẽ không bỏ cuộc đâu ! – Cô vừa hét vừa khóc – Em đã đợi anh ba năm rồi, từ giờ em sẽ không chờ đợi như con ngốc nữa… Kể cả anh có ghét em, có xua đuổi em thế nào, em nhất định sẽ không chờ anh nữa !
Nói xong, cô dứt khoát quay lưng đi thẳng. Đi với dáng vẻ hùng dũng nhất, để chứng minh với anh rằng những gì cô vừa nói không phải là đùa cợt – đó là những lời thật lòng nhất của cô. Từ giờ, cô sẽ tự chiến đấu vì tình cảm của bản thân mình.
Mặc kệ anh có lí do gì để từ chối cô, cô nhất quyết sẽ không từ bỏ người mình đã đặt trọn niềm tin. Mike, em yêu anh không hề hối tiếc !
Sau khi thấy bóng cô gái nhỏ khuất sau cánh cửa khu kí túc xá, bác tài đờ đẫn ngó nhìn gương chiếu hậu.
– Giờ cậu đi đâu? – Bác tài hỏi.
Mike vẫn chưa hoàn hồn.
Nghe thấy câu hỏi của bác tài xế, anh lặng lẽ lấy tay lên che miệng rồi lí nhí:
– Quay… quay trở lại chỗ lúc nãy.
Đố các bạn biết Mike đang nghĩ gì đấy?
Đến cả tôi cũng chịu, chỉ biết rằng đằng sau khe hở giữa những ngón tay dài và thanh mảnh, ẩn hiện một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
A, tôi quên kể với các bạn.
Đêm hôm đó, người dân ở khu Shinjuku đã được dịp chứng kiến một chuyện rất kì lạ ở bờ sông Mina Nihon. Đó là chuyện về một anh chàng ăn mặc rất bảnh bao, đã dũng cảm lội xuống nước để tìm kiếm vật gì đó. Người ta kể lại rằng đó là một sợi dây chuyền bằng bạc rất đẹp, trên dây có khắc hình mặt búp bê tròn tròn rất đáng yêu.
Từ đó, truyền thuyết về sợi dây chuyền ở sông Mina Nihon bắt đầu được thêu dệt.
Đó là một câu chuyện tình dài và đầy trắc trở…
– A, trời hôm nay đẹp quá !
Tôi ngồi trong lớp, tự dưng muố