
Lam vạn sự như ý.
Hạ Lỗi kính thư,
Tháng 7 năm 1921, tại Đại Lý, Vân Nam.
Mộng Phàm xem xong thư, quay mình chạy ra khỏi đại sảnh. Cô chạy thẳng về phía rừng cây và đồng rộng. Người cả nhà lo sợ, chỉ có Thiên Bạch là bình tĩnh. Anh vội buông một câu:
– Tôi đi tìm cô ấy
Mộng Phàm xuyên qua rừng cây, xuyên qua đồng rộng, chạy thẳng về phía Hòn vọng phụ Đến dưới núi, cô lần theo dấu chân hồi trước, cứ trèo lên đỉnh núị Đứng ở đây, cô đón ngọn gió thổi tới, đưa mắt nhìn về phía xa: cây xa núi xa, ruộng phẳng đồng biếc, trời đất to lớn tựa như không bờ bến.
Cô nhìn chân trời xa hút tầm mắt, vươn cánh tay, ngẩng đầu gọi to:
– Hạ Lỗi! Tôi rốt cuộc cũng biết anh ở phương nào! Đại Lý ở chân trời cũng được, ở góc biển cũng được, Hạ … Lỗi! Tôi sẽ đến!
Thiên Bạch đuổi theo sau với tâm trạng hoang mang không tả. Nghe tiếng gọi phát từ đáy lòng của Mộng Phàm, anh đâm sợ hãị Anh không cử động nhìn Mộng Phàm.
Mộng Phàm quay mình phát hiện ra Thiên Bạch. Đôi mắt cô rực sáng, đôi má ửng hồng, đôi môi ước nhuận, ngữ khí cứng cỏị Tất cả sức sống, tuổi xuân, hy vọng … đều như
Chương 37
Mây Vọng Phu
Mùa đông năm nay, Hạ Lỗi đến Đại Lý thế là chẵn một năm. Anh kịp xây dựng một ngôi nhà nhỏ của mình, một mảnh vườn nhỏ, bức tường “chiêu bích”, thuyền đánh cá và dụng cụ săn bắn của mình … Anh dường như toàn biến thành một người tộc Bạch.
Anh cùng người tộc Bạch trở nên thân mật không thể tách rờị Khi anh xây dựng ngôi nhà nhỏ, cả nhà Tắc Vi và người tộc Bạch đều tham giạ Mọi người giúp anh trộn vữa xây gạch, chạm trổ cửa lầụ Khi anh đóng chiếc thuyền nhỏ, người tộc Bạch cũng giúp anh tìm gỗ đóng thuyền, còn vì anh làm lễ hạ thủy thuyền. Tắc Vi vì anh dệt lưới đánh cá, Đao Oa đưa đến cả bộ đồ câụ Để biểu thị sự bái phục đối với anh, Tắc Vi còn đưa đến cung tên và những dụng cụ săn bắn, hoan nghênh “vị thần bản chủ” này ở lâu đài tại đâỵ Về chuyện xưng hô “thần bản chủ” giữa anh với người tộc Bạch, dù cho anh có cố gắng giải thích thế nào họ cũng không sáng ra được, càng nói họ càng mù mờ. Nhất định có một lần, anh cố sức khắc phục thói mê tín của người Tộc Bạch, cứu cho hai đưa trẻ sinh đôi … Người tộc Bạch cho rằng, thai sinh đôi là đắc tội với thiên thần, cần phải đem hai đứa trẻ đó tế trời, nếu không trời sẽ giáng tai ương xuống cho dân chúng. Hạ Lỗi dùng sức mạnh của sinh mệnh mình bảo vệ cho hài nhi khỏi bị hại, bởi anh là thân bản chủ nên mọi người mới nửa tin nửa ngờ. Cha mẹ hai đứa hài nhi ấy vô cùng biết ơn Hạ Lỗị Trại ba phục cả từ lòng dạ đến lý lẽ, nhất tâm nhất y muốn học pháp thuật của “thần bản chủ”. “pháp lực” của vị “thần bản chủ” này, cứ một đồn mười, mười đồn trăm, xa gần nức tiếng.
Hạ Lỗi biết muốn trừ bỏ sự mê tính của người tộc Bạch, không phải là việc một sớm một chiều, anh không vội, vẫn còn có thời gian. Anh bắt đầu dạy người tộc Bạch nhận mặt chữ, bồi đắp cho họ tri thức về y học, đem phương pháp khoa học mình đã học được ở trường áp đụng vào việc chăn nuôi và trồng trọt. Thu hoạch hết sức chậm chạp, nhưng đã thấy hiệu được hiệu quả. Người tộc Bạch ngày càng kính phục anh. Họ sợ nhất là “thần bản chủ” một ngày kia sẽ bỏ họ mà đị Họ cũng tỏ ra quan tâm tới việc “bản chủ thần” vẫn không có một vị “bản chủ thần nương nương”. Các cô gái tộc Bạch đều hát hay múa đẹp, cũng thường thường “túi thêu hoa sen” lên tặng cho Hạ Lỗi, chỉ có điều vị thần bản chủ này không hiểu sao lại không màng đến chuyện tình cảm. Tắc Vi cận kề lâu nay bên Hạ Lỗi, dường như anh không có cách nào chiếm được trái tim anh.
Một hôm Hạ Lỗi cùng Tắc Vi đi câu cá ở Nhĩ Hảị Bỗng nhiên trên trời cuốn mây đùn, xuất hiện một lớp mây sà thấp che ánh mặt trời đị Tắc Vi ngẩng đầu nói rành rọt:
– Anh xem, kia là mây Vọng Phu!
– Cô nói cái gì? Cô nói cái gì? Hạ Lỗi chấn động nhìn trừng trừng Tắc Vị
– Mây Vọng Phu – Tắc Vi hoang mang bối rối, nhìn Hạ Lỗi, không hiểu sao anh lại khích động như vậỵ Cô lấy ngón tay chỉ lên không – Thứ mấy này là “mây Vọng Phủ” Rất nổi tiếng của Đại Lý chúng tôi đấỵ
– Mây Vọng Phủ Hạ Lỗi kinh ngạc khôn xiết. Sao lại gọi là “mây vọng phu”
– Đám mây này là từ một người đàn bà biến ra! Tắc Vi mở cặp mắt đen, từ tốn giải thích – Mỗi khi mây Vọng Phu xuất hiện thì sắp có gió lớn, gió sẽ thổi rẽ nước Nhĩ Hải, lộ ra một con la bằng đá ở trong đó! Bởi vì con la đó, là chồng của người đàn bà!
Hạ Lỗi ngây người ra nhìn Tắc Vi, lòng lâng lâng với những kỷ niệm ngày xưa …
– Chuyện này xảy ra hơn một nghìn năm về trước. Người đàn bà đó là con gái của vua Nam Chiếụ Tắc Vi nói tiếp Công chúa từ nhỏ được hứa gả cho một vị tướng quân. Nhưng cô lại yêu một người đi săn ở Thương Sơn mười chín ngọn. Bất kể sự phản đối của gia đình, cô cùng người thợ săn kết làm vợ chồng và cùng sống ở trong một hang núị Vua Nam Chiếu giận quá, liền mời một pháp sư đến làm phép, đánh người thợ săn rớt xuống Nhĩ Hải, biến thành một khối đá. Chúng tôi gọi khối đá là con la đá. Công chúa đau buồn lâm bệnh rồi chết trong hang núi ấỵ Sau khi chết, cô hóa thành một vầng mây, bay đến phía trên Nhĩ Hải, dẫn tới cuồng phong, thổi rẽ Nhĩ Hải ra,