80s toys - Atari. I still have
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 8.00/10/423 lượt.

CHƯƠNG 201:

Tử Thất Thất nghe lời thổ lộ của Bách Hiên, nhìn đôi mắt thâm tình kia, đôi chân lui về sau một bước, trái tim….. Đập cuồng loạn, mỗi lần đập lại đau một lần.

“Thất Thất…..” Bách Hiên thừa thắng truy kích, tiến một bước tới gần cô, nói tiếp, “Chỉ cần em chọn anh, anh sẽ cho em hạnh phúc nhiều hơn, anh sẽ không làm em bị thương, anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mình, để em mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều cảm thấy hạnh phúc, anh sẽ khiến em vui vẻ cả đời, anh tuyệt đối sẽ cho em hạnh phúc hoàn mỹ nhất trên thế giới, vậy nên Thất Thất….. Chọn anh đi? Chọn được anh yêu? Thất Thất….. Thất Thất…..”

Anh không ngừng gọi, hết tiếng này đến tiếng khác càng thâm tình, hết tiếng này đến tiếng khác càng bộc lộ tình yêu sâu đậm…..

Nhưng Tử Thất Thất khi nghe anh tỏ tình lại khiếp đảm không ngừng lui về phía sau, cô rất sợ hãi, sợ mình không cẩn thận sẽ rơi vào trong cạm bẫy anh sắp xếp, bị lạc mất phương hướng.

“Không….. Không….. Không…..” Cô lắc đầu, khẽ ríu rít.

Bách Hiên nghe xong, trái tim từng chút một vỡ vụn.

Sớm đã biết kết cục của mình, nhưng lại vẫn không chịu mất hy vọng, cho dù biết mình đã không có bất kỳ cơ hội nào, nhưng vẫn muốn tạo cơ hội cho mình, không muốn buông tha, không muốn dừng lại….. Lại càng không cách nào buông tha, không cách nào dừng lại…..

“Xin lỗi!” Hai chân Tử Thất Thất dừng lại, cau chặt mày nhìn anh, nói, “Thực xin lỗi em không có cách nào tiếp nhận tình yêu của anh, em đã trao trái tim mình cho anh ấy, em đã….. Không có cách nào đón nhận thêm tình yêu của bất kỳ người đàn ông nào khác nữa!”

Giao trái tim cho anh ta?

Cho Mặc Tử Hàn sao?

Rõ ràng nửa tháng trước cô vẫn kháng cự người đàn ông đó như thế, thậm chí chạy trốn khỏi hắn, nhưng hiện tại cô vậy mà nói ra lời như vậy. Chỉ có hơn nửa tháng mà thôi, người đàn ông kia đã chinh phục được trái tim chôn giấu trong lòng cô ấy rồi sao? Hắn ta làm thế nào? Hắn ta dùng phép thuật gì khiến cô ấy yêu hắn ta? Rõ ràng….. Suốt bảy năm này anh cũng không có thành công…..

Tại sao….. Tại sao người với người lại có sự chênh lệch….. Lớn như vậy?

“Bách Hiên, anh hãy nghe em nói…..” Tử Thất Thất lại một lần nữa mở miệng, muốn khuyên giải anh.

“Được rồi, đừng nói nữa!” Bách Hiên ngăn cô lại, nhìn cô nói, “Em đã không thể tiếp nhận tình yêu của một người đàn ông khác, vậy….. Em làm sao có thể để anh đi tiếp nhận tình yêu của cô gái khác chứ? Cùng một đạo lý, em không thể làm, cũng đừng khuyên bảo anh, bởi vì anh cũng không làm được!”

“Nhưng…..”

“Không có nhưng nhị gì hết, không thích chính là không thích, anh không thể yêu cô ấy, giống như em không thể yêu anh, cho dù em nói nhiều hơn nữa, em có thấy, em nói thật dễ nghe….. Không thích, vẫn là không thích!”

“Bách Hiên, anh hà tất phải đối đãi với bản thân mình như thế?” Tử Thất Thất đau lòng nhìn anh.

“Anh cũng không muốn đối đãi với mình như vậy, nhưng anh không cách nào lừa gạt bản thân, nếu anh phải chọn đi lừa gạt tình yêu của một cô gái, vậy anh thà cả đời không yêu ai, để tình yêu của anh với em….. Vĩnh viễn đều giấu ở trong lòng anh!” Bách Hiên khẽ nói, trong giọng nói mang theo đau đớn và bi ai, thật giống như thanh âm của anh chính là thanh âm khóc, mang theo nước mắt, mang theo tuyệt vọng, mang theo bi thương kéo dài không dứt…..

Tử Thất Thất lúc này cảm thấy mình như là một tội nhân thiên cổ, vậy mà tổn thương một người đàn ông thật lòng như thế, làm một tổng giám đốc với phong thái loá mắt trở nên thấp kém không chịu nổi, làm một người đàn ông dịu dàng trở nên ai oán ưu thương như vậy.

Thật là tàn nhẫn!

Cô thật sự thật sự thật sự thật sự thật sự….. Cảm giác mình quá tàn nhẫn…..

“Bách Hiên…..” Cô khẽ gọi tên anh, muốn nói xin lỗi, nhưng lại cảm thấy không đủ.

Bách Hiên nhìn gương mặt thống khổ của cô, nhìn nước mắt thoáng hiện trong mắt cô, bắt đầu đau lòng.

Tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt cô, sau đó cười dịu dàng, nhìn cô nói, “Thất Thất, anh hỏi em….. Em ở với anh ta rất vui vẻ ư?”

“Ừ!” Tử Thất Thất gật đầu.

“Khoái hoạt chứ?” Anh lại hỏi.

“Ừ!”

“Cao hứng?”

“Ừ!”

“Hạnh phúc?”

“Ừ!”

Tử Thất Thất hết lần này tới lần khác gật đầu. Cô biết mỗi lần mình trả lời cũng đồng thời đâm lên trái tim anh một đao, nhưng anh mỗi lần khi hỏi cô, nụ cười dịu dàng trên mặt không ngừng tăng lên.

Bách Hiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc cô, đôi mắt quét khắp người cô, ca ngợi nói, “Em hôm nay….. Thật sự rất đẹp….. Rất đẹp rất đẹp…..”

Đẹp giống như một cô dâu, một thân tuyết trắng, một thân hạnh phúc.

Tử Thất Thất nghe xong, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng rơi xuống, cảm giác rét rét lạnh lạnh, khiến trái tim cô bị đông cứng.

“Đáng tiếc…..” Bách Hiên lại thong thả mở miệng, lấy tay lau nước mắt trên gò má cô, dịu dàng mỉm cười nói, “Em xinh đẹp như vậy, cũng không thuộc về anh!”

Tử Thất Thất nhìn anh, khẽ mở to miệng, nghẹn ngào muốn lên tiếng, nhưng anh lại lập tức nói tiếp:

“Nhưng mà không sao, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ, cảm thấy khoái hoạt, cảm thấy cao hứng….. Vậy anh cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ khoái hoạt, cũng s