
hông muốn mỗi đêm cũng gặp ác mộng , hơn nữa trong thân thể của mình lại mang trái tim của người khác, nhất định sẽ rất không thoải mái ? Tục ngữ nói không sai : đồ của mình là tốt ! Cho nên con quyết định tuyệt đối sẽ không tiếp nhận phẫu thuật , hơn nữa cũng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cha, cho nên mẹ nhất định phải đáp ứng con , bắt đầu từ bây giờ mẹ đem tình thương và sự quan tâm của mẹ đối với con cả đời này toàn bộ hãy đem ra , hãy dành riêng cho con đến khi con chết , thì mẹ hãy quên con . . . . . . Coi như thời gian bảy năm này đều là một giấc mộng . . . . . . Một giấc mộng thật đẹp!” Mặc Thiên Tân vui vẻ nói xong , hoàn mỹ đem tất cả thống khổ giấu đi .
Tử Thất Thất nghe hắn nói , cũng là lắc đầu một cái!
“Mẹ không muốn !” Cô cự tuyệt nói, “Mẹ sẽ không quên con , bất kể con còn sống hay phải chết , con ở trong lòng của mẹ vĩnh viễn đều là con trai quý giá nhất , là đứa con quan trọng , là đứa con trai mà mẹ thương nhất , không có người nào có thể cướp đi vị trí thứ nhất của con trong lòng mẹ.”
“Mẹ. . . . . . Mẹ như vậy , về sau sẽ rất đau khổ!” Mặc Thiên Tân khẽ cau mày.
Ngược lại Tử Thất Thất lại nhàn nhạt cười, cô nói “Không. . . . . . Đây không phải là đau khổ , đây là hạnh phúc , sự tồn tại của con chính là hạnh phúc lớn nhất của mẹ , và để lại cho mẹ những kỉ niệm vui vẻ trong cuộc sống của mẹ !”
Mặc Thiên Tân nghe cô nói, xem chừng khuôn mặt tươi cười của cô , đột nhiên nhào vào trong ngực của cô, nước mắt hạnh phúc từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chết. . . . . . Thật ra thì cũng không đáng sợ!
Đáng sợ. . . . . . Là thời gian lãng quên . . . . . . Sẽ không có người nào nhớ đến hắn. . . . . .
Thời điểm hai mẹ con vô cùng ấm áp , cửa phòng đột nhiên mở ra , Phương Lam cầm một khay trái cây đứng ở cửa phòng , kinh ngạc nhìn bộ dáng của bọn họ vào giờ phút này .
“Hai người . . . . . . Làm gì cùng ôm nhau khóc vậy? Có chuyện gì đau lòng sao không bằng cũng nói cho tôi nghe đi , để cho tôi cũng vui vui vẻ vẻ!” Phương Lam hào hứng bừng bừng.
Vui vui vẻ vẻ?
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau xấu hổ!
~(╯﹏╰|||)(╯﹏╰|||)~
“Được rồi, cậu đã muốn nghe như vậy , tôi sẽ kể từ đầu đến cuối một lần nói cho cậu biết !” Tử Thất Thất cắn răng nghiến lợi, gương mặt tà ác.
“Không sai, trước khi chúng tôi nói , mẹ phải chịu sự trừng phạt của chúng tôi !” Mặc Thiên Tân gương mặt cũng tà ác.
“Trừng phạt?” Tâm thần Phương Lam có chút thấp thỏm , “Trừng phạt cái gì?”
“Cậu lập tức sẽ biết thôi ! Thiên Tân chúng ta lên!” Tử Thất Thất chỉ huy.
“Dạ!” Mặc Thiên Tân nghe lệnh.
Hai người đột nhiên cùng nhau xông lên , giống như con sói đói kiếm ăn , chỉ muốn ăn thịt người khác!
“Oa —— cứu mạng ——” Phương Lam kêu to , thanh âm thảm thiết xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
※※※
Sáng sớm hôm sau
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân đều còn ngủ khò khò , có thể bởi vì đã giải quyết vấn đề trầm trọng trong lòng , cho nên hai người ngủ đều vô cùng ngọt ngào , hơn nữa còn ôm nhau thật chặt , nếu như không phải là thân thể của Thiên Tân quá nhỏ , vậy đây tuyệt đối chính là tư thế ngủ thân mật của một cặp vợ chồng . Mà về Phương Lam thì lại là một đêm không ngủ , nguyên nhân có thể bởi vì nơi này là Mặc gia , làm cô luôn nhớ tới một chút chuyện cũ đã qua , cho nên cô không thể làm gì khác hơn là rời giường thật sớm , chuẩn bị vận động buổi sáng mà rất lâu đã không làm qua .
“Rắc rắc!”
Phương Lam nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra , hai mắt nhìn hai mẹ con trên giường , chỉ sợ đánh thức hai người bọn họ , nhưng . . . . . . Khi cô đi ra cửa phòng , đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại , lúc xoay người , cô đột nhiên sửng sốt cả người , hai mắt khiếp sợ trợn to , thấy Mặc Thâm Dạ dựa vào vách tường đối diện cửa phòng .
“Anh. . . . . . Sao anh lại ở nơi này?” Cô hốt hoảng hỏi.
Mặc Thâm Dạ nụ cười háo sắc , cặp mắt đào hoa của hắn quét từ trên xuống dưới toàn thân của cô.
Quần áo thể thao màu lam nhạt , giày thể thao màu trắng , tóc dài phía sau buộc lại thành kiểu tóc đuôi gà , cả người nhìn qua tràn đầy sức sống , hơn nữa vô cùng xinh đẹp.
“Tôi đang đợi em đó!” Hắn cười trả lời.
“Đợi tôi?”
“Không sai , tôi đoán tối hôm qua em nhất định sẽ mất ngủ , hơn nữa người mất ngủ sẽ dậy rất sớm để tập thể dục buổi sáng , cho nên khi trời còn chưa sáng tôi đã đứng ở chỗ này chờ em , chờ em ra ngoài , sau đó cùng em tập thể dục , em xem. . . . . . Tôi toàn bộ đã chuẩn bị xong!” Mặc Thâm Dạ đắc ý nói xong , liền mở hai cánh tay của mình ra , lộ ra bộ quần áo thể thao màu lam nhạt hoàn toàn giống của cô , sau đó nghiêng người sang , hơi nhếch cái mông lên , lộ ra bình nước cùng khăn lông được cột vào bên hông .
“A. . . . . .” Phương Lam chê cười.
“Anh muốn cùng tôi vận động?” Cô hỏi.
“Không sai!” Mặc Thâm Dạ cười trả lời.
Phương Lam tức giận cắn răng nghiến lợi , hai mắt nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên tiến lên một bước.
Mặc Thâm Dạ sợ hết hồn.
“Anh đi chết đi!” Cô tức giận mắng , chân dài duỗi một cái , hung hăng đá tới bắp chân hắn.
“A ——” tên con trai ôm bắp chân của mình kêu gào bi thống.
CHƯƠNG 239: ÔNG TRỜI ƠI…CÒN CHƯA