
ĐỦ SAO!!!
Phương Lam đá Mặc Thâm Dạ xong , liền trực tiếp xoay người , sải bước tránh ra.
Mặc Thâm Dạ ôm bắp chân của mình , một chân nhảy nói , “Tiểu Lam em chờ tôi một chút. . . . . . Này , chờ tôi một chút. . . . . . Tiểu Lam. . . . . . Tiểu Lam. . . . . . Lam Lam. . . . . .”
Phương Lam hoàn toàn không nghe thấy âm thanh sau lưng , sải bước đi xuống lầu.
Mặc Thâm Dạ vội vội vàng vàng để chân của mình xuống , khập khễnh đi theo sau cô.
. . . . . .
Sau bữa điểm tâm
Bình thường Mặc gia vốn là vắng ngắt , đột nhiên thay đổi vô cùng náo nhiệt , mọi người cư nhiên đều nghe một đứa trẻ sáu tuổi chỉ huy , lúc thì đi lấy cái này , lúc thì cầm cái đó , một hồi đi mua cái này , một hồi đi mua cái đó , ngay cả thợ chụp hình tối hôm qua hắn cũng đã hẹn trước , sau ba giờ đồng hồ bận rộn , vừa vặn giữa trưa tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng , năm người cùng đứng ở trong vườn hoa của biệt thự Mặc gia , chuẩn bị chụp hình , nhưng . . . .
“Tôi có ý kiến. . . . . .” Gương mặt Phương Lam mây đen giăng đầy , cô cúi đầu nhìn bộ đồ đang mặc trên người mình mà nói “Tại sao lại muốn tôi mặc áo cưới?”
“Đương nhiên vì đây là y phục đẹp nhất trên thế giới a !” Mặc Thiên Tân lẽ thẳng khí hùng trả lời , hai mắt nhìn chằm chằm một thân áo cưới trắng như tuyết của cô , làn váy thật dài , thiết kế cúp ngực , điểm kim cương , một màu trắng như tuyết ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô , giống như thiên sứ hạ phàm , làm cho tim người ta đập thình thịch , nhất là mái tóc dài của cô ấy , bình thường đều là đơn giản búi thành một búi tóc , nhưng hôm nay nhà tạo mẫu tóc đặc biệt ở sau ót bên trái cắm vào một đóa hoa bách hợp màu trắng , ở đỉnh đầu phía bên phải cài một cái vương niệm nho nhỏ .
Phương Lam nghe Mặc Thiên Tân nói , vốn định muốn phản bác , nhưng nhìn đến bộ mặt vui vẻ kia , cũng phải nhịn xuống.
Thôi , hôm nay hắn là đại ca , hắn vui vẻ là được rồi!
“Vậy mẹ đây ?” Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng , trợn to hai mắt nhìn mình y phục trên người nói “Tại sao mẹ cũng phải mặc áo cưới chứ ? Hơn nữa cùng Tiểu Lam giống nhau như đúc.” Ngay cả đồ trang sức , trang điểm , kiểu tóc đều là giống nhau , chỉ là trên đầu cô hoa bách hợp bên phải , mà vương miện bên trái , ngược lại với cô.
“Nguyên nhân giống nhau là ….. chỉ có một nguyên nhân là bởi vì hai người là chị em tốt nha, đương nhiên là phải mặc quần áo giống nhau !” Mặc Thiên Tân lẽ thẳng khí hùng giải thích, sau đó thật cao ngẩng đầu lên, tư thế giống như không cho phép ai có thêm ý kiến .
Tử Thất Thất cùng Phương Lam nhìn bản mặt phách lối của hắn , bất đắc dĩ nhìn nhau .
“Nhịn một bước sóng im sóng lặng!” Tử Thất Thất nhỏ giọng lầm bầm.
“Lùi một bước biển rộng trời cao !” Phương Lam phối hợp cũng nhỏ giọng nỉ non.
Sau đó hai người cùng nhau nắm chặt quả đấm, cũng nhỏ giọng đồng thanh:
“Tôi nhẫn !”
“Tôi nhẫn !”
Mặc Thiên Tân cười đắc ý, Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ đứng ở một bên vẫn nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân xinh đẹp hai mắt lộ ra thâm tình , nhìn người mà bản thân mình thích nhất .
Đẹp . . . . . . Thật sự là quá đẹp , quả thật giống như cô dâu chuẩn bị gả cho bọn họ , làm cho xuân tâm của bọn họ không ngừng rung chuyển , nhưng . . . . . . Khi hai mắt của bọn họ liếc nhau , hơi hơi quay đầu , nhìn y phục của của nhau , sau đó lại nhìn y phục trên người mình , không chỉ có Tử Thất Thất cùng Phương Lam giống nhau như đúc , ngay cả y phục của bọn họ cũng giống nhau , kiểu tóc càng thêm giống nhau như đúc , chỉ có một điểm duy nhất không giống nhau , đó là túi bên trái áo vest của Mặc Tử Hàn cài một bông hồng màu đỏ , còn Mặc Thâm Dạ gài hoa ở túi bên phải .
Hai người đột nhiên bốn mắt nhìn nhau , ánh mắt tức giận giống như tia lửa.
“Này , hai người . . . . . .” Mặc Thiên Tân chợt mở miệng, khí thế hung hăng nói, ” Hai người ở trong bóng mát liếc mắt đưa tình cái gì đây? Mau qua đây !”
Trong nháy mắt Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ chiến tranh tạm lắng xuống , hai người đồng thời dời đi tầm mắt, sải bước đi đến bên người Mặc Thiên Tân .
Mặc Thiên Tân đối với lần chụp ảnh gia đình này vô cùng coi trọng , hơn nữa rất giống như trước đây rất lâu đã tính toán xong , từ đầu đến cuối toàn bộ đều là một mình hắn sắp xếp , mà y phục của đội hình năm người bọn họ rất sớm hắn cũng đã chọn xong . . . . . .
“Mẹ, mẹ đứng nơi này . . . . . . Cha , cha tới đây đứng !” Hắn đem Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn đặt chung một chỗ , cũng bắt Tử Thất Thất thân mật khoác tay Mặc Tử Hàn , sau đó còn nói “Mẹ Tiểu Lam ,mẹ đứng nơi này . . . . . . Đại bá đứng nơi này. . . . . .”
Mặc Thâm Dạ dựa theo sự phân phó đứng ở bên người Phương Lam , khóe miệng nâng lên một nụ cười thật vui vẻ , chờ đợi người khác khoác cánh tay của hắn.
“Thiên Tân, con có lầm hay không ?” Phương Lam đột nhiên mở miệng.
“Sao Thế ? con sai chỗ nào ? Không có sai nha!” Mặc Thiên Tân tự hỏi tự đáp.
“Cái đó. . . . . .” Phương Lam chần chờ mở miệng, lúng túng nói ” Mẹ không quen đứng chung với người đàn ông này , hơn mỗi lần mẹ nhìn đến hắn thì cảm thấy vô cùng ghét hắn , hiện tại mẹ mặc y phục này cùng y phục của hắn l