
. . .”
Cậu không ngừng kêu, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nước mắt tuôn rơi .
“Thiên Tân, hãy nghe ba nói. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . .” Mặc Tử Hàn gọi cậu, nhưng cậu cũng không có phản ứng, đột nhiên anh nhíu lại hai hàng lông mày, lớn tiếng gầm nhẹ, “Mặc Thiên Tân ——!”
Thân thể Mặc Thiên Tân đột nhiên bất động, ngừng kêu gào, hai mắt cũng ngốc nghếch, cả người giống như bị hù dọa.
Mặc Tử Hàn vội vàng xoa đỉnh đầu của cậu, nhẹ giọng nói, “Mẹ con không có sao, con hãy yên tâm đi, thứ màu đỏ đó là rượu đỏ không phải máu, mẹ thật không có sao, con không phải lo lắng. . . . . . . . . . . Không cần lo lắng. . . . . .” Anh liên tục lặp lại, an ủi cậu.
Ý thức của Mặc Thiên Tân dần hồi lại, hai mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trên khóe miệng Tử Thất Thất, cũng không thật giống máu, hình như còn có chút trong suốt, xác thực không phải máu.
Mẹ không có sao? Mẹ không có sao?
Nhưng là nếu như không có chuyện gì tại sao lại bất tỉnh trong ngực ba ? Hơn nữa sắc mặt của mẹ lại trắng bệch như vậy , trên trán cũng đầy mồ hôi, mẹ thật không có chuyện gì sao? Nếu quả như thật không có chuyện. . . . . . Tại sao không mở mắt nhìn cậu đây?
Tên lường gạt. . . . . . Mọi người toàn bộ đều là tên lường gạt. . . . . . Tên lường gạt. . . . . .
Nói sẽ chăm sóc mẹ, nói sẽ không để cho mẹ bị một chút xíu tổn thương, nói mẹ không sao, nói không cần lo lắng. . . . . . Mẹ cũng đã bị giày vò thành bộ dáng này, còn nói không có chuyện gì sao? Còn có thể yên tâm sao?
Đột nhiên tự trách!
Tại sao cậu lại yếu ớt như vậy? Tại sao cậu không thể trong nháy mắt lớn lên? Nếu như cậu bây giờ là một nam nhân trưởng thành, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt mẹ, tuyệt đối sẽ không để cho sắc mặt mẹ tái nhợt bất tỉnh ở đây.
“Mẹ. . . . . . Mẹ cũng là tên lường gạt. . . . . .” Cậu nghẹn ngào nói xong, nước mắt tuôn rơi xuống, “Mẹ không phải là đã thề với con, sẽ chăm sóc tốt cho mình sao? Mẹ không phải nói tuyệt đối sẽ không để cho con lo lắng sao? Nhưng mẹ bây giờ. . . . . . Tại sao lại biến thành như vậy chứ? Tên lường gạt. . . . . . Toàn bộ đều là tên lường gạt. . . . . . Mỗi người đều ở đây nói láo. . . . . . Mỗi người đều ở đây lừa gạt con. . . . . . . .”
Chưa kịp nói xong, cậu cũng giống Tử Thất Thất, té xỉu trong ngực Mặc Tử Hàn .
CHƯƠNG 205: CƠ HỘI MƯỜI LĂM NĂM…KHÔNG THỂ BỎ LỠ!
“Thiên Tân ——”
“Thiên Tân ——”
“Thiên Tân ——”
Mặc Tử Hàn, Mặc Thâm Dạ cùng Bạch Trú ba người đồng thời kêu to, trợn to cặp mắt nhìn Mặc Thiên Tân té xỉu . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân trắng bệch , so với tử Thất Thất còn nghiêm trọng hơn, mà hơi thở của cậu yếu vô cùng giống như sắp tắt thở.
“Thiên Tân? Thiên Tân? Thiên Tân?” Mặc Tử Hàn vừa lắc lắc thân thể của cậu, vừa không ngừng gọi. Hai mắt anh nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ con bọn họ, hoảng hốt cực hạn.
Tại sao đột nhiên biến thành như vậy? Tại sao hai người bọn họ cùng té xỉu trong ngực anh? Tại sao anh lại bó tay hết cách, không có bất kỳ phương pháp xử lí nào?
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Anh bây giờ, bất luận là một người đàn ông hay một người cha, đều là thất bại, thật kém cỏi.
“Thiên Tân!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên tiến lên, quỳ một chân xuống đất, đôi tay đụng vào thân thể nhỏ bé của cậu.
“Đừng đụng nó!” Mặc Tử Hàn tức giận gầm nhẹ, hai tay của Mặc Thâm Dạ đột nhiên cứng ngắc.
“Anh tại sao muốn dẫn nó tới nơi này? anh đem nó đến nơi này làm gì? Anh biết rõ thân thể Tử Thất Thất không tốt, anh biết rõ nó nếu thấy bộ dạng Thất Thất như vậy nhất định sẽ thương tâm khổ sở, nhưng tại sao anh lại muốn dẫn nó tới? Đáng chết. . . . . . Tại sao muốn dẫn nó tới nơi này!” cả người Mặc Tử Hàn đã hoàn toàn mất đi lý trí, giận chó đánh mèo, thật ra thì anh làm sao không biết anh ta mang Mặc Thiên Tân tới đây là vì lý do gì, chỉ là quá mức tức giận, cho nên muốn tìm người để phát tiết thôi.
Mặc Thâm Dạ trầm mặc mặc cho cậu ta quát mình, anh chỉ cau mày nhìn bộ dạng hôn mê của Mặc Thiên Tân. Quá kỳ quái, chẳng qua là chỉ nhìn thấy mẹ mình bất tỉnh, hơn nữa đã biết mẹ cũng không có chuyện, tại sao nó còn có thể té xỉu? Nó đâu phải đứa trẻ có thể dễ bị dọa sợ? Nó thật sự bị đả kích lớn như vậy sao?
“Mặc Tử Hàn, anh nhanh lên một chút đem Thiên Tân buông ra!” Bạch Trú đột nhiên tiến lên, vội vội vàng vàng ngăn tay của anh.
“Anh muốn làm gì?” Mặc Tử Hàn tức giận chất vấn.
“Đương nhiên là cứu nó!” Bạch Trú nhanh chóng trả lời.
Cứu?
Anh ta có ý gì? Thiên Tân không phải chỉ là kinh sợ té xỉu sao?
Bạch Trú vội vàng đem thân thể Mặc Thiên Tân đặt nằm trên mặt đất, rất nhanh sau đó cầm lấy túi sách nhỏ cậu luôn mang theo người tìm kiếm, tìm ra một chiếc hộp tinh xảo, từ bên trong lấy ra hai viên nhỏ giống như kẹo, sau đó bỏ vào trong miệng của nó, khẽ dùng sức nâng cằm của nó, để cho nó nuốt xuống.
“Anh cho nó uống cái gì?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi.
“. . . . . .” Bạch Trú trầm mặc, không trả lời.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Mặc Thiên Tân, trong nháy mắt giống như rực rỡ hẳn lên , so mới trước hơn nhiều, sau đó sắc mặt tái nhợt từ từ biến mất, trở