
sạn, may mắn cô đã từng là nhân viên nơi này, đối với địa hình nơi này vô cùng quen thuộc, cho nên cô có mười phần nắm chắc có thể thành công chạy trốn, nhưng là. . . . . . Ông trời thích đùa giỡn cô, rõ ràng cô lựa chọn cửa sau khó bị phát hiện, rõ ràng cô dùng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa sau, nhưng là cô lại vạn vạn, vạn vạn, vạn vạn cũng không ngờ, Mặc Thâm Dạ đã sớm đứng ở cửa sau cửa, chờ cô chui đầu vào.
Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Phương Lam nhìn thân hình cao 1m87 của Mặc Thâm Dạ đứng ở trước mặt của mình, hai mắt trợn to, không dám tin nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn phép độn thổ ? Chẳng lẽ hắn thuật di chuyển sao? Chẳng lẽ hắn có thể xuyên qua không gian?
“Sao anh lại ở đây? Anh không phải nên ở lầu ba sao? Làm sao anh có thể nhanh hơn tôi?” Cô nghi ngờ chất vấn.
“A. . . . . .” Mặc Thâm Dạ khẽ nhếch miệng cười, bất cần đời mà nói, “Em rất muốn biết sao?”.
“Không muốn!” Phương Lam Lập tức phủ định, cáu kỉnh nói, “Tránh ra, chớ cản đường của tôi !”
“Vậy cũng không được, anh thật vất vả mới đuổi kịp em, anh chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, làm sao có thể sẽ dễ dàng thả em đi !” Mặc Thâm Dạ mỉm cười nói xong, giọng nói mặc dù vô cùng dịu dàng, nhưng là ngôn ngữ vô cùng bá đạo, hơn nữa vô cùng kiên định.
CHƯƠNG 206: CÓ AI KHÔNG, CỨU MẠNG! CÓ NGƯỜI MƯU SÁT CHỒNG!
Phương Lam nhìn hắn, khuôn mặt hắn không hề thay đổi vẫn đẹp trai như vậy, nhìn nụ cười đắc ý của hắn, làm cho cô không khỏi chấn động trong lòng.
Đáng chết!
Cô hốt hoảng cái gì?
“Tôi cảnh cáo anh Mặc Thâm Dạ, nhanh tránh ra cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh đâu !” Cô uy hiếp mở miệng, hung hăng quát.
Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt tức giận của cô, khóe miệng cười lớn.
“Không khách khí?” Anh cố ý lặp lại lời cô, sau đó mỉm cười nói, “Em có bản lĩnh đó sao, tất cả những gì em biết đều là do anh dạy, em cho rằng em có thể đánh thắng anh sao?”
“Bây giờ không giống ngày xưa rồi, tôi đã không phải tiểu cô nương năm đó rồi, anh cho rằng anh còn có thể khi dễ tôi sao?” Phương Lam lớn tiếng nói, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh.
“Khi dễ em ? Anh đã từng khi dễ em sao? Anh chỉ nhớ, anh mỗi ngày đều thương yêu em!”
“Anh câm miệng cho tôi, miệng chó không thể khạc ra ngà voi, anh đừng làm tôi ghê tởm anh!” Phương Lam tức giận rống to, lửa giận bốc cao.
“A. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Mặc Thâm Dạ giận quá hóa vui, cười rất vui vẻ, cao hứng mà nói, “Em vẫn giống mười lăm năm trước vẫn ăn nói thô lỗ thế, nhưng lại rất thú vị, anh thật sự vô cùng thích em như vậy!”
Phương Lam nghe lời của anh, chân mày nhíu lại.
Cô ghét hắn như vậy hắn.
“Tôi không muốn với anh nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh nhanh tránh ra cho tôi, nếu không. . . . . .” cô nói xong, đôi tay nắm thành quyền, biểu hiện chuẩn bị chiến đấu, nói, “Tôi sẽ không khách khí!”
“Tốt, để anh xem em trong 15 năm đã tiến bộ như thế nào!” Mặc Thâm Dạ ung dung nói xong, hai chân như cũ không nhúc nhích đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ dịu dàng, tâm tình càng thêm vui vẻ nhìn cô.
Phương Lam càng tức giận, cô nhanh chóng tiến lên mấy bước, đưa tay phải của mình đánh thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh, Mặc Thâm Dạ nhanh chóng đưa tay, nắm tay phải của cô, Phương Lam vội vàng đánh ra quyền trái, đánh tới bụng của anh, Mặc Thâm Dạ giống như đã tiên liệu cô sẽ ra chiêu này, nhanh chóng phòng ngự, kịp thời bắt được tay trái của cô, hai tay Phương Lam bị anh dễ dàng bắt được, cô cau mày tức giận trợn trừng mắt nhìn anh. Khóe miệng Mặc Thâm Dạ hơi cười cười , đôi tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô đến trước mặt của mình, chóp mũi hai người hơi ma sát, đôi môi gần như chạm vào nhau.
“Mười lăm năm không thấy, em đã cao hơn, rõ ràng trước kia chỉ đến ngực của anh, luôn phải ngước đầu, nhìn anh. . . . . . Hơn nữa mười lăm năm không thấy, em càng trở nên xinh đẹp hơn, rõ ràng trước kia chỉ là một cô gái non nớt, bây giờ đã biến thành một người phụ nữ quyến rũ. . . . . . Còn có. . . . . .”
“Câm miệng, chớ nói!” Phương Lam cắt đứt lời của anh, dùng sức đẩy mấy cái, nhưng vẫn hoàn toàn thua anh.
Mặc Thâm Dạ nhìn gương mặt tức giận của cô, khóe miệng mặc dù vui vẻ cười, nhưng chân mày hơi nhíu lên, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói, “Mười lăm năm không thấy. . . . . . Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Có, đương nhiên là có!” Phương Lam sảng khoái.
“Em muốn nói gì với anh? Nói đi. . . . . .” Mặc Thâm Dạ lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Tôi nói muốn nói. . . . . .” Phương Lam chậm rãi nói, sau đó đột nhiên rống to, “Buông tôi ra, cái người đàn ông ngu xuẩn này!”
Người đàn ông ngu xuẩn?
Nghe cô mắng mình như vậy , Mặc Thâm Dạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại đột nhiên vui vẻ cười to.
“Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Mười lăm năm cũng không được nghe em mắng anh như vậy, làm cho anh thật là vui, em cứ mắng tiếp đi. . . . . .”
“Vui vẻ?” Phương Lam tức giận, “Anh bị bệnh thần kinh sao, bị người mắng có gì vui vẻ? Anh là người thích bị ngược đãi sao?”
“Bị người khác mắng đương nhiên là không vui, nhưng nếu là em thì khác, nếu là