
nên hồng hào hơn.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Anh ta cho nó uống cái gì? Hơn nữa, tại sao anh ta biết trong túi xách Thiên Tân có cái này? Tại sao anh ta giống như vô cùng quen thuộc?
“Anh rốt cuộc cho nó uống cái gì? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Anh nghi ngờ hỏi tới, hai mắt lạnh như băng nhìn anh ta.
“. . . . . .” Bạch Trú trầm mặc.
“Nói cho tôi biết!” Mặc Tử Hàn gầm nhẹ ra lệnh.
“Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời, nếu như anh muốn biết, chờ Thất Thất tỉnh lại, anh tự mình hỏi cô ấy đi!” Bạch Trú đem vấn đề đẩy ra, sau đó ngay lập tức ôm lấy Mặc Thiên Tân, nói lảng sang chuyện khác, “Bọn họ không thể ở chỗ này nghỉ ngơi, phải nhanh một chút đưa đi bệnh viện!”
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại thật sâu, hai mắt rũ xuống, nhìn gương mặt hôn mê của Tử Thất Thất , sau đó đôi tay dùng sức ôm lấy thân thể cô, sải bước đi theo Bạch Trú, cùng anh ta rời đi.
Hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại Mặc Thâm Dạ.
Anh thật không nhớ đến, mới tới đây nhìn thấy hình ảnh đó, càng không nghĩ tới là Mặc Thiên Tân sẽ té xỉu, mà cái sắc mặt trắng bệch kia, rất rõ ràng là nó có bệnh rất nặng, nhưng tại sao lại không ai phát hiện ra? Còn bộ dáng Bạch Trú thuần thục như vậy , rất rõ ràng anh ta biết rõ bệnh của Mặc Thiên Tân, ngay cả thuốc đặt ở nơi nào anh ta cũng rõ ràng vô cùng, chẳng lẽ bọn họ là quan hệ thân quen sao?
Quá nhiều kinh ngạc cùng nhau xuất hiện, làm cho anh không cách nào suy nghĩ kịp.
“Ai. . . . . .” Anh thở sâu, sau đó cau mày ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc dù chỉ là trong nháy mắt , nhưng là. . . . . . Cái bóng lưng kia, cái cảm giác đó. . . . . .
“Tiểu Lam?” Hắn nhẹ giọng nỉ non, hai chân đột nhiên nhanh chóng đuổi theo.
. . . . . .
Hành lang dài, anh mới vừa chạy đến cuối, nhìn thấy khúc quanh bên phải, rõ ràng không có bất kỳ một người bóng người, nhưng anh còn chưa buông tha tiếp tục chạy tới khúc quanh, cuối cùng. . . . . . trước cửa thang máy lại đụng phải Chung Khuê cùng mấy thuộc hạ của hắn.
Chung Khuê kinh ngạc nhìn anh, nhìn dáng vẻ anh thở hổn hển, nghi ngờ hỏi, “Làm sao cháu ở đây? Tại sao chật vật như vậy?”
“Chú Chung, chú có thấy một người phụ nư mặc váy màu lam không?” Mặc Thâm Dạ hốt hoảng hỏi, đôi tay dùng sức bắt lấy bả vai hắn .
“. . . . . .” Chung Khuê trầm mặc, hai mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh, hiển nhiên đối với hành đông bất kính của anh, rất là bất mãn.
“Có thấy hay không ——” Mặc Thâm Dạ nóng nảy rống to.
Chân mày Chung Khuê trong nháy mắt nhíu lên, lạnh lùng mà nói, “Cháu là đang chất vấn ta?”
“Nói cho cháu biết nhanh lên!” Mặc Thâm Dạ đỏ trợn to mắt, bàn tay trên vai hắn cũng dùng sức bóp chặt.
Chung Khuê nhìn bộ dáng tức giận của anh, đây là bộ mặt anh rất ít lộ ra, mà mỗi lần lộ ra vẻ mặt như vậy, đều là thời điểm anh nóng lòng nhất.
Hắn thầm thở dài, sau đó nhẹ giọng nói, “Vừa rồi có một người phụ nữ mặc váy màu lam, cô ấy đi xuống cầu thang rồi!”
Đi xuống cầu thang?
Mặc Thâm Dạ lập tức buông tay ra, nhanh chóng chạy tới cầu thang, nhưng vừa chạy được mấy bước, đột nhiên dừng lại.
“Chú Chung, chuyện Thất Thất hôn mê có liên quan tới chú đúng không?” Anh đưa lưng về phía hắn, đoán nói.
Thất Thất?
Nó muốn nói tới Tử Thất Thất sao?
“. . . . . .” Chung Khuê trầm mặc không nói .
“Cháu đã nói cháu không cho phép chú đụng tới cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, coi như là chú. . . . . . cháu cũng nhất định không bỏ qua!” Anh ném ra những lời đe dọa, sau đó lập tức chạy tới cầu thang.
Chung Khuê sững sờ đứng tại chỗ, trước cửa thang máy “Phanh ——” một tiếng mở ra, hắn lại không có bất kỳ phản ứng, chỉ là cau mày, nghĩ ngợi.
Thì ra người nó nói trong điện thoại là chỉ Tử Thất Thất.
Tại sao nó lại để ý tới người phụ nữ này như vậy? Người phụ nữ váy lam mà nó đuổi theo là ai? Mặc dù nó phong lưu thành tánh, nhưng gấp gáp tìm kiếm một người phụ nữ như vậy là lần đầu tiên, rốt cuộc cô ta là ai? Ai có thể làm cho một người đàn ông luôn luôn bình tĩnh lộ ra dáng vẻ vội vã như vậy.
“Ai. . . . . .” Hắn trầm trầm thở dài một cái.
Chuyến đi hôm nay thật đáng giá nhưng cũng rất nhiều phiền phức.
. . . . . .
Dưới chân cầu thang
Phương Lam nhanh chóng ngồi bệt xuống cầu thang, lông mày nhíu chặt lại.
Cái tên Bạch Trú chết tiệt kia, lại dám đem bảo bối Tử Thất Thất của cô ra làm thí nghiệm, lại dám để cho cô ấy uống xong ly rượu độc kia, mặc dù cô ấy không có việc gì, nhưng thân thể của cô ấy suy yếu như vậy, tại sao có thể để cho cô bị thương nặng hơn? Hơn nữa trong lúc cô nhổ rượu ra, cũng rất đau đớn, hắn tại sao có thể để cho cô ấy chịu đau khổ như vậy? Còn cái lão bất tử Chung Khuê nữa, dám làm hại bảo bối của cô, vừa rồi cô thật muốn rút súng ra, một phát giết chết hắn, mà càng làm cho cô tức giận hơn chính là tên khốn Mặc Tử Hàn kia, hắn là kẻ ngu sao? Hắn ngu ngốc sao? Đường đường thủ lĩnh hắc đạo, đường đường chủ tịch tập đoàn, cứ như vậy nhìn người phụ nữ của mình chịu khổ sao? Bản lãnh của hắn đi đâu rồi? Hắn phách lối cùng bá đạo đi đâu rồi? Vô dụng, một chút hữu dụng cũng không có, phế vật. . . . . . Cuối cù