
hưng đây không phải là lỗi của tôi hay sao? Một vết thương nhỏ cũng không có, hoàn toàn không mất một cọng tóc mà đứng ở đây sao? Tại sao hắn lại bị thương nghiêm trọng như thế? Tại sao hắn chỉ còn sống được ba ngày ? Anh không phải là bác sĩ sao? Sao anh không cứu hắn đi, nhanh nhanh một chút cứu hắn a. . . . . . Tôi cầu xin anh, hãy cứu hắn . . . . . . Cứu cứu hắn. . . . . .” Hai tay Tử Thất Thất nắm chặt cánh tay hắn, không ngừng van xin.
Bạch Trú nhìn dòng nước mắt cuồn cuộn trên mặt Tử Thất Thất, bất lực nói, “Thật xin lỗi. . . . . . Tôi thật sự không có cách nào cứu hắn nữa rồi…. Tôi đã cố hết sức rồi….
“Anh cố gắng lần nữa đi, nhất định có biện pháp cứu hắn , nhất định có. . . . . .”
“Cho dù tôi có thể cứu được, hắn cũng chỉ có thể là người phế nhân, đốt sống cổ, cột sống ngực, cùng thắt lưng cũng bị đánh nát bấy, cả cột sống thần kinh cũng đã bị phá hư. Nếu thật sự có Linh Đan Diệu Dược chữa lành các vết thương nội tạng, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một người thực vật mà thôi, cho nên. . . . . . Còn không bằng. . . . . .”
“Không ——” Tử Thất Thất đột nhiên rống to, khóc nói, “Tôi không muốn anh ta chết, không muốn . . . . . Phế nhân thì đã sao. . . . . . Tôi sẽ chăm sóc anh ta, mãi mãi như vậy. . . . . . cầu xin anh . . . . . van cầu anh. . . . . .cứu hắn….” Cô bắt lấy cánh tay hắn, từ từ quỳ gối xuống, tiếp tục xan xin hắn thảm thiết.
Bạch Trú cúi đầu trầm mặc nhìn cô, bởi vì căn bản hắn cũng không có biện pháp gì.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn nói xin lỗi.
“Cứu cứu hắn. . . . . . Cầu xin ngươi cứu cứu hắn. . . . . . Không cần chết. . . . . . Ta không cần hắn chết. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Không. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên ngưng bặt, nước mắt trong hốc mắt cũng ngừng chảy , cả người Tử Thất Thất trong nháy mắt không có ý thức, ngã gục trên mặt đất.
“Tử Thất Thất!” Bạch Trú hốt hoảng kêu cô, lập tức ngồi xổm xuống ôm cô lao ra khỏi cửa phòng bệnh
Hắn biết không nên để cho cô đến gặp Bách Hiên, nếu như để cô nhìn thấy tình trạng hiện giờ của anh ta, nhất định xúc động. Cho nên trước tiên, hắn trấn an xuống, để cho cô có mười mấy giờ đồng hồ ổn định lại tinh thần, để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sau đó mới để cho cô đến xem Bách Hiên, nhưng không nghĩ tới cô lại kích động đến như vậy, hỏng bét rồi, nếu không may mắn, chắc hẳn lần này cô sẽ phải sinh non.
Bản thân cô ngã từ trên cao xuống mà vẫn không hề hấn gì, đây đã là kỳ tích rồi, không những thế đứa bé trong bụng cô còn có thể giữ được, đây chính là kỳ tích trong kỳ tích. Trong khi đó, Bách Hiên thì hoàn toàn ngược lại, cả người bị thương, từ trong ra ngoài không đâu là không chảy máu, giống như hắn nhận thay tất cả các vết thương từ Tử Thất Thất. . . . . . Một người không việc gì. . . . . . Một người khác phải chết. . . . . .
※※※
Biệt thự nhà họ Bách
Cổng lớn
Một chiếc BMW màu bạc xe đậu ở đó đã một ngày một đêm, Bách Vân Sơn vẫn ngồi ở ghế sau, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước, hình ảnh Bách Hiên ôm Tử Thất Thất từ trên lầu rơi xuống không ngừng tái hiện trong đầu ông
Tất cả đã kết thúc rồi. . . . . .
Tất cả tất cả. . . . . . Toàn bộ cũng đã kết thúc rồi!
Người lái xe vẫn ngồi nhìn ông chằm chằm qua kính chiếu hậu, đã một ngày một đêm ông vẫn như vậy không hề có ý định rời đi. Bộ dạng ông thật tiều tụy, thống khổ như người mất hồn.
“Ông chủ. . . . . .” Hắn đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng.
“. . . . . .” Bách Vân Sơn không có bất kỳ đáp trả.
“Ông chủ. . . . . .ông chủ . . . . . .ông chủ. . . . . .” hắn gọi đến khản giọng
Rốt cuộc, nét mặt Bách Vân Sơn có hơi thay đổi, sau đó ông mới hoàn hồn khẩn trương hỏi, “Sao vậy? Đã đến nhà sao?”
Chân mày nhíu lên thật sâu, sau đó nhẹ giọng trả lời , “Ông chủ, ông đã ngồi ở đây suốt một ngày một đêm rồi !”
“Một ngày một đêm?” Bách Vân Sơn líu ríu nhắc lại, hai mắt nhìn ra cửa xe hướng về phía cổng lớn Bách gia.
Thì ra là cũng sớm đã đến nhà à?
Đúng vậy a. . . . . .
Ông cần phải trở về!
Ông nên nói chuyện của Bách Hiên cho Molly nghe, ông không thể ngồi ngẩn người ở đây mãi được , bởi vì. . . . . . thời gian của con trai ông hiện giờ thực rất ít.
“Chúng ta vào đi thôi!” Ông nhẹ giọng ra lệnh
“Dạ!” Tài xế vâng lời bắt đầu khởi động , hướng về phía biệt thự nhà họ Bách, sau đó dừng ở cửa chính.
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Bách Vân Sơn bước chậm đến cửa phòng, phất tay bảo hai nhân viên bảo vệ lui ra, sau đó tự tay mở cửa ra, sững sờ nhìn Bách Mạc Lệ (Molly) đang ngồi lạng lẽ ở mép giường.
Bách Mạc Lệ nghe được tiếng mở cửa, hai mắt từ từ nâng lên rồi lập tức trợn to khi nhìn thấy khôn mặt Bách Vân Sơn . Bà liền vọt tới, bắt lấy hai cánh tay ông nói, “Vân Sơn, tôi van cầu ông, đừng ép buộc Hiên nhi nữa, không cần tổn thương nó, chúng ta có thể tìm nó từ từ bàn bạc, chúng ta là người một nhà, không có gì không thể giải quyết . . . . . . Tôi sẽ giúp ông khuyên nhũ nó , tôi nhất định có thể thuyết phục được nó, tôi . . . . .”
“Molly. . . . . .” Bách Vân Sơn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo nồng đậm ưu thương.
Bách Mạc