
hạo báng ‘tỷ là đồ mù đường’.“Xí! ~ nếu như ta muốn đi, lúc nào chả có biện pháp!” Đừng quên, chị đây chính là ‘thần’c ủa cậu! Vỏ não của thằng nhóc khó ưa nàyđúng là không đủ nếp nhăn mà!Đột nhiên, tại một chỗ ngồi cách bọn tôi không xa có vài người nói chuyện rộ lên. Tôi vốn không để ý mấy chuyện bát quái chốn giang hồ, nhưng bọn họ lớn tiếng ‘mời mọc’ như vậy, tôi không nghe chẳng phải là không nể mặt mũi bọn họ hay sao?Vì vậy, tôi liền vểnh tai lên nghe ngóng… “Các ngươi có biết tháng trước đã xảy ranhững chuyện trọng đại gì không?” Một ngườiđể râu quai nón, trông đầy khí thế của một tráng hán, ấy thế mà lại là kẻ bát quái nhất.Ba người còn lại trong bàn đều nhìn về phía tráng hán, chờ hắn nói tiếp.Đưa ba ngón tay ra, tráng hán cười toe toét, nói: “Ba việc trọng đại!”“Tống huynh! Nói đại đi, đừng có úp mở nữa!”“Ha ha. Chuyện thứ nhất, trưởng công chúaNgọc quốc đột ngột qua đời.”“Haizz, chuyện này ai chẳng biết! Dân chúng Ngọc quốc kể cũng thảm thiệt! Mặc áo tang ba tháng! Trong vòng hai năm không được cưới gả! Vậy là sao chứ! Có phải ho à ng đế chết đâu!” Một người tỏ ý bất bình nói tiếp.Ặc… Tiểu Thiên Thiên sao có thể làm như vậy chứ? Thế này chẳng phải khiến vạn dân căm hận tôi sao? Lúc ‘sống’ danh tiếng vốn đã không tốt rồi, giờ đến cả‘chết’ rồi mà còn phải bị vạn nhân mắng chửi! Sao mà tôi thảm dữ vậy trời…“Không thể tin được, cái này là gì chứ, nghe xong còn tưởng rằng người chết không phải là tỷ tỷ của tiểu hoàng đế kia, mà là lão bà của hắn chớ! Ha ha…”“Ô ha ha ha…”Đám người này thật thô tục, tức chết tôi rồi, dám bóp méo tỷ đệ tình thâm của bọn tôi như thế! Một đám người bảo thủ.“Chuyện thứ hai——Ngôn quốcNgọc quốc khai chiến.”“Đây cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, đánh nhau cả nửa tháng rồi, ai chẳng biết chớ.”“Aizzz, xem ra thiên hạ này lại không được yên ổn nữa rồi!”“…Đúng vậy, đúng vậy…”“Ha ha, nhưng vì sao khai chiến, nguyên nhân khai chiến các ngươi có biết không?” Râu quai nón cười nhăn nhở, nhìn chằm chằm mọi người.Ngoại trừ ba người cùng bàn lắc đầu lia lại ra, toàn bộ cả khách điếm, ai nấy đều ngoảnh cổ nhìn về phía râu quai nón.“Chính là vì cái cô công chúa Ngọc quốc đã chết kia!”“Gì!——”Mọi người đều kinh ngạc sửng sốt. “Ta có một huynh đệ là người Ngôn quốc,hắn chỉ là một văn nhân, mở miệng chỉ biết ‘chi,hồ, giả, dã’ (*), thế nhưng tháng trước lại bỗng dưng bị bắt đi sung quân, chính là bởi vì Ngôn vương muốn khai chiến với Ngọc đế, thề rằng phải đoạt lại vương hậu của hắn!”(*) Là những trợ từ mà các văn nhân hay dùng.“Vương hậu của Vân Lăng vương?”“Vậy liên quan gì đến Thượng Quan Lăng đã chết?”“Ta biết, ta biết, Thượng Quan Lăng thiếu chút nữa đã gả cho Vân Lăng vương, nhưng trong ngày đại hôn lại biến mất, còn Vân Lăng vương không hiểu sao lại hoãn lại ngày thành hôn.”“Nhưng Thượng Quan Lăng đã chết rồi, huống hồ hôn sự này lại chưa kết thành, sao là vương hậu của Ngôn vương được?”Râu quai nón cười đắc ý, oang oang nói: “Ngôn vương người ta nói rằng— Thượng Quan Lăng, sống là vương hậu của hắn, chết cũng phải chôn cùng huyệt với hắn!”“Xì hìhì——”Giọng cười không nhịn được phụt ra này cũng chỉ có thằng nhóc ngu si không biết lễ phép kia có thể làm ra thôi.Tôi đột ngột chuyển hướng, nhìn về phía mọi người đang chỉa mũi dùi vào bọn tôi khẽ gật đầu, cười nhạt, tỏ ý áy náy, ánh mắt mọi người lúc này mới rút ra khỏi người bọn tôi.Một giây sau, một tay tôi lén lút nhéo lên cánh tay thằng nhóc Vô Cầu, hung hăng véo một cái, còn tay kia rất chính xác bịt chặt luôn cái miệng của nó, cười hì hì khoái trá nhìn tên nhóc con vì đau quá không chịu nổi mắt đã rưng rưng,ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:“Đi theo ta, thì phải tỏ ra thông minh một chút, hai chúng ta không một ai biết võ, lỡ trêu chọc bọn thất phu, ta có thể bỏ chạy nhanh hơn đệ, tự đệ nên suy nghĩ làm thế nào!”Buông tay ra, Vô Cầu nhìn tôi thút thít t ỏ vẻ oan uổng, đôi mắt to chớp chớp, trách ngược lại tôi: “Thôi đi! Nếu không có đệ bảo vệ, trên đường đi tỷ đã bị đùa giỡn mấy lần rồi? Bỏ chạy thì có tác dụng gì?”Tôi… nhịn. Chẳng phải chỉ là biết hạ độc thôi sao? Có gì hay đâu! Xí, bà đây đâu có lạ gì!“Aizz, tiểu Lăng nhi, thật không ngờ Diêm vương đối với tỷ thật là si tình, không chỉ phát cuồng vì tỷ, mà ngay cả chết cũng muốn chôn cùng với tỷ! Ai da ~~ đệ bị hắn làm cảm động mất rồi~~ ô ô ~~” Vô Cầu một mặt giả khóc, một mặt nhìn bộ mặt nổi đầy gân xanh của tôi mà cười trộm, “Nhưng đệ vẫn cảm thấy sư phụđệ tốt nhất! Ha ha, tiểu Lăng nhi tỷ gả cho sư phụđệ thì thế nào? Sau này, toàn bộMa Y quán đều do tỷ quản lý, rất uy phong nha!”Tôi liếc thằng nhóc khó ưa kia một cái, túm lấy vạt áo nó kéo lại, dán sát vào tai nó, nói giọng dữ tợn: “Thứ nhất, đệ phải tôn xưng ta là‘sư phụ’, đừng quên thân phận c ủa ta hiện tại chính là ‘Ma Y’!” Dừng một chút, “Thứ hai, ‘tiểu Lăng nhi’ cũng không phải để dành cho đệ gọi! Cho dù ta không làm ‘sư phụ’ của đệ, đệ cũng phải tôn kính gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’! Hừ, không bắt tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi gọi ta là ‘dì’ đã là dễ dãi với đệ lắm rồi!”“Cái bà già này… dám ăn hiếp đệ…” Vô Cầu bất mãn ngước mắt n