Ring ring
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327805

Bình chọn: 8.5.00/10/780 lượt.

là sợ sau khibệ hạ quyết định mà không kịp chuẩn bị, sẽ khiến bệ hạ hối tiếc cả đời.”Đông Phương Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Ông không cảm thấy ta nên hậnnàng?” Mắt phượng đảo qua trên mặt Thượng Quan Lăng, ôn nhu như nước.Huyền Cơ lão nhân chần chờ hai giây, trả lời: “Kẻ hèn chỉ cảm thấy được bệ hạthật yêu nàng.” Lần đầu tiên, Huyền Cơ lão nhân không gọi ThượngQuan Lăng làchủ nhân.Đông Phương Cửu khựng lại, chợt cười cười: “Đúng vậy…. Ha ha…..” Nụ cườinhư gió mát trăng sáng, tất cả vẻ lo lắng theo gió bay mất.Vận mệnh, Đông Phương Cửu đã từng vô cùng oán hận.Trời cao, Đông Phương Cửu đã từng không nể tình mắng.Mặc kệ như thế nào, hắn đều chưa bao giờ khuất phục, hình như ở một thời khắcnào đó hắn còn cảm kích trời xanh, cảm kích trời xanh cho hắn gặp nàng.Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng chính là vận mệnh của hắn, hắn phải làmthế nào để đối mặt, phải lấy loại tâm tình nào để yêu nàng.Hắn đứng dưới ánh trăng tự hỏi một đêm, hắn bỗng nhiên hiểu được, thì ra hắnchỉ mong muốn rằng, nếu nàng là thần tiên, là ông trời, là vận mệnh, như vậyxin nàng nhất định phải đến nhân gian, để hắn gặp được nàng, giống như lần đầutiên bọn họ gặp nhau.Đông Phương Cửu cúi người nói khẽ bên tai Thượng Quan Lăng: “Lăng nhi, sau khinàng trở về, có thể không thương ta, có thể sẽ quên ta, nhưng không cần xóasạch những gì nàng và ta cùng trải qua, vận mệnh của ta không cần phải thayđổi.”Ta có thể không cần thiên hạ, không cần giang sơn, không cần nàng ở lại bêncạnh ta, nhưng nàng không thể ngay cả trí nhớ cũng không cho ta!Chỉ cần trong vận mệnh của nàng, nàng có thể ghi lại chuyện của chúng ta, từngchút từng chút một, để nàng khắc vào đầu ta thật sâu, vĩnh viễn không cầnquên….Nếu không thể có được, cũng chỉ có thể liều mạng nhớ kỹ, nhớ thậtkỹ….Một nén nhang sau, Đông Phương Cửu ôm Thượng Quan Lăng đến giữa Thất Tinhtrậncủa Huyền Cơ lão nhân, hắn ngồi xổm xuống, thật nhẹ nhàng đặt nàng trên mặtđất, sợ mặt đất lạnh như băng làm nàng bị thương.“Nàng không thể đi!” Thượng Quan Thiên hấp tấp chạy tới, chỉ một ánh mắt củaĐông Phương Cửu, Bạch U nhanh chóng ngăn Thượng Quan Thiên lại.“Đông Phương Cửu, ngươi không có quyền quyết định việc nàng đi hay ở! Chuyệnnày quan hệ đến vận mệnh của mỗi người chúng ta!” Thượng Quan Thiên hướng ĐôngPhương Cửu rống lớn.Đông Phương Cửu không hờn giận hạ mày. Rất nhanh, mọi người đều đến đông đủ. Dùsao, đây cũng là một thời khắc quan trọng,không ai là không đến.Đông Phương Cửu chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng hỏi:“Còn có ai không đồng ý?”Tại thời điểm không ai nghĩ sẽ mở miệng, Hiên Viên Tiêu suy nghĩ nói: “Có lẽđem nàng lưu lại là chính xác.”Đông Phương Cửu nở nụ cười, nhướng mi nhìn về phía Hiên Viên Tiêu, hỏi: “Chẳngphải ngươi hận không thểgiết chết ta cũng muốn cứu nàng sao? Như thế nào? HiênViên bệ hạ sợ nàng khi trở về thì giang sơn Kim quốc phải sửa họ sao?!”Hiên Viên Tiêu bị chọc giận, đôi mắt vàng giống như có thể phun hỏa: “ĐôngPhương Cửu, trẫm không có đê tiện như ngươi nghĩ!”“Nhưng chuyện ngươi làm lại khiến ta cảm thấy thật đê tiện.” Khóe môi châm chọcgiương lên, ánh mắt hờ hững rút khỏi người Hiên Viên Tiêu.Hiên Viên Tiêu vừa muốn phản bác, lại bị Sở Sở nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo,khóe mắt hắn vừa vặn nhìn thấy Sở Sở cười yếu ớt lắc đầu với hắn, ý cười trongmắt cô, cười đến ôn hòa thuần túy như vậy. Tâm hắn hơi trầm xuống, lời muốn nóira lại bị nghẹn ở trong miệng.“Đối với việc oán hận vận mệnh gì đó, trong các ngươi ai hiểu rõ hơn ta? Khôngcó sao? Tốt lắm, vậy các ngươi nghe cho rõ đây —”Mắt phượng lạnh lùng của ĐôngPhương Cửu đảo qua mọi người, khóe mắt hơi cong lên một chút, nụ cười càng lộvẻ băng hàn: “Gia chỉ muốn Lăng nhi còn sống, cho nên nàng phải trở lại thếgiới của nàng. Các ngươi ai ngăn cản ta, ta giết kẻ đó, bất luận là ai!”Thất Tinh trận khởi động, sương khói dần nổi lên, tầm mắt mọi người mơ hồ, chỉcó đôi mắt hắn từ đầu đến cuối có thể thấy rõ người trong trận kia, trong mắthiện lên đều là không nỡ, không nỡ, không nỡ….Người nọ đứng im, thật im lặng.Hắn nói với nàng trong lòng: Ta chỉ cần nàng còn sống, không hề ưu thương, nànglà người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Chương 210: Trên trời dưới đất, quyết không xa rời [Đại kết cục'>Mũi lờ mờ ngửi thấy tràn ngập mùi vị thuốc sát trùng, bên tai vang lên văngvẳng tiếng khóc, nặng nề đè nén. Tôi cảm giác được hai má có chút ẩm ướt, rồihoảng hốt nhận ra, người khóc kia hình như là tôi. Dần dần, tôi nghe rõ tiếngthổn thức ẩn trong tiếng khóc, vừa lo lắng, vừa không biết làm gì, mang theo sựkhẩn trương cùng kích động.Thanh âm rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến nước mắt tôi không thể kìmnén, càng thêm nóng bỏng.Tôi biết, tôi đã trở về.“Lam Nhan Lăng! Mày làm sao vậy! Mau mở mắt ra cái đồ bại hoại! Ối, Bác sĩ! Bácsĩ —cô ấy, cô ấy đã tỉnh —Có ai không! Y tá!—MD có thể nhanh lên không! Ngườichị em của tôi, cô ấy đau đến phát khóc nè!”Tôi thầm cười khổ trong lòng. Lâm Nhược Mai vẫn như xưa, nghĩ sao nói vậy. Ởbệnh viện mà lại la ó um sùm.Một trận hỗn loạn, ống nghe lạnh lạnh áp vào trên ngực của tôi,