
hượng Quan Cảnh Lăng viết những gì trong câu trả lời, nhưng thế nào đi nữa thì cũng không phải là một bài thi tốt nên Tả Mạc Phong mới nhìn chúng tôi với ánh mắt như vậy. Thật là mất mặt quá, một hiệp nữ anh minh như tôi mà lại có một ông anh họ ngốc nghếch thế chứ… Hu hu hu!
“Chúng tôi đã xem xong mười bài thi viết rồi. Thực ra tất cả các bài chỉ có một câu hỏi như nhau, nhưng những người ứng tuyển lại đưa ra chín câu trả lời không giống nhau và còn có một bài để giấy trắng!” Giọng nói hùng hồn của thầy hiệu trưởng vang lên, nhưng khi nghe đến chữ “để giấy trắng” thì tôi ngay lập tức có một dự cảm không vui, không hay…
Qủa nhiên là như vậy, thầy hiệu trưởng dừng một lúc rồi nói tiếp: “Mời người để giấy trắng bước lên phía trước!”
Thuợng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi. Tôi day day huyệt thái dương, gật gật đầu, anh ta cúi đầu và bước lên… Sau đó, cả hội trường bắt đầu xôn xao.
Thượng Quan Cảnh Lăng lung túng đứng ở khoảng trống trước mặt bàn giám khảo, bị từng người nhìn chằm chằm, giống như con tinh tinh trong sở thú vậy! Tôi bịt mắt lại, không dám nhìn anh ta thêm nữa.
“Chúc mừng anh, anh là người duy nhất được điểm tối đa trong vòng một này!” Câu nói của thầy hiệu trưởng khiến cả phòng ồ lên.
Điểm tối đa? Có nhầm không vậy? Để giấy trắng cũng được điểm tối đa?
Có phải là tôi nằm mơ không vậy?
“Câu hỏi trên bài thi, thực ra là một câu hỏi để kiểm tra phẩm chất của người ứng tuyển. Bản thân câu hỏi đó là sai rồi, không thể có thật được, càng không nói đến việc trả lời nhưng ngoài… anh tên là gì nhỉ?” Thầy hiệu trưởng Thượng Quan Cảnh Lăng.
“Thượng Quan Cảnh Lăng!” Thượng Quan Cảnh Lăng thận trọng trả lời.
“Nhưng ngoài Thượng Quan Cảnh Lăng ra, những người khác đều cố gắng để đưa ra một câu trả lời!” Thầy hiệu trưởng mỉm cười, gật đầu nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng.
Ha ha ha… lại còn có tình huống này nữa! Thật là buồn cười chết mất! Thượng Quan Cảnh Lăng đúng là trong cái rủi lại có cái may. Đúng là “người tốt thì gặp may”, người thật thà nhất định sẽ được báo đáp! Quá tuyệt! Lòng tôi đang ủ rũ bỗng trở nên vui phơi phới!
4.
“Mời Thượng Quan Cảnh Lăng trở về vị trí của mình, bây giờ chúng tôi bắt đầu tiến hành vòng thứ hai! Mời những người được đọc tên đứng lên phía trước, chúng tôi sẽ căn cứ vào hồ sơ của người gửi để đưa ra một câu hỏi.”
Ôi… lại hỏi câu hỏi, phiền quá đi mất! Hồ sơ của Thượng Quan Cảnh Lăng là tôi điền lung tung vào, ngay cả đến số chứng minh thư tôi cũng lấy số chứng minh thư của bố tôi, không bị phát hiện ra đấy chứ? Ngọc Hoàng Đại đế, Quan Âm Bồ Tát, Thượng Đế ơi, xin các ngài phù hộ cho chúng con!
“Tiểu Ngư, lát nữa đứng lên anh sẽ phải nói gì?” Thượng Quan Cảnh Lăng căng thẳng nhìn tôi hỏi.
“Thư giãn một chút anh căn cứ theo tình hình rồi trả lời. Vòng trước anh được điểm tối đa, vòng này anh không được điểm cũng không sao!” Tôi vỗ vỗ vai của Thượng Quan Cảnh Lăng an ủi anh ta: “Nhưng vừa rồi rốt cuộc câu hỏi là gì vậy?”
Thượng Quan Cảnh Lăng chau mày, đỏ mặt nhìn tôi: “Trên đó vẽ một bức tranh, một bức tranh sơn thủy, trong đó có một con chim ở trên một cành cây, nhưng con chim đó còn to hơn cả ngọn núi, rồi ở dưới viết một dòng chữ, anh không biết…”
“Đó là ọi người thưởng thức và nhận xét một bức tranh.” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng chen vào. Tôi quay đầu lại, hóa ra là Tả Mạc Phong không biết từ bàn giám khảo đi xuống đây từ lúc nào.
Oái, không nhầm đấy chứ! Phỏng vấn huấn luyện viên dạy võ, sao lại cho người ta thưởng thức và nhận xét tranh? Chẳng hiểu là chủ ý của ai nghĩ ra nữa!
“Tôi muốn nói là, tưởng anh sao mà có thể thông minh đến thế, để giấy trắng không viết gì, hóa ra là “chó ngáp phải ruồi”.” Tả Mạc Phong cười mỉa mai, rồi lại quay đầu nhìn tôi, hạ giọng nói: “Nếu… Tôi nói là nếu, lát nữa mẹ tôi hỏi cô cái gì, thì cô nhất định phải trả lời cho cẩn thận đây!” Hình như hắn ta đoán được ý nghĩ vừa rồi của tôi, bổ sung thêm một câu: “Thưởng thức và nhận xét tranh là câu hỏi của tôi đây!”
Hả? Tả Mạc Phong ra câu hỏi? Đúng là biến thái, chỉ có kẻ biến thái mới nghĩ ra câu hỏi biến thái như vậy!
Nhưng, đợi đã, hắn ta vừa nói gì? Mẹ hắn ta hỏi tôi? Sao mẹ hắn ta lại hỏi tôi chứ?
Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì Tả Mạc Phong đã nhanh như chớp trở về chỗ ngồi. Sao mà nhanh thế chứ, đúng là siêu nhân!
Rất nhanh, các giám khảo đã gọi đến tên của Thượng Quan Cảnh Lăng. Thượng Quan Cảnh Lăng chỉnh lại bộ trang phục thể thao trên người mình, trịnh trọng bước lên trên. Đây đã là vòng thứ hai, bộ dạng căng thẳng của anh ta đã bớt hơn nhiều so với lúc trước rồi!
Tôi dùng tay ra hiệu “cố lên” với anh ta, sau đó im lặng nghe câ hỏi của ban giám khảo.
Vì đây là vòng Thượng Quan Cảnh Lăng trả lời câu hỏi, nên các bạn nữ không lầm rầm nói chuyện nữa, mà tập trung toàn bộ tinh thần hướng nhìn anh ta. Trong nháy mắt cả căn phòng im phăng phắc, thậm chí đến một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
Xem ra, thầy hiệu trưởng có vẻ “kết” Thượng Quan Cảnh Lăng! Thầy hiệu trưởng cười tít mắt nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng điềm đạm nói: “Thượng Quan Cảnh Lăng, chúng tôi