Duck hunt
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324375

Bình chọn: 8.5.00/10/437 lượt.

Tịch thu đống thú đó, tốt nhất là không trả lại.- Đòi thứ khác đi. Riêng vật sủng của nàng, ta thật không thể trả.

Vừa đổi giọng dễ nghe mà nói, vừa nhẹ nhàng tiến về phía nàng, giơ tay vuột nhẹ lên mái tóc, rất nhẹ nhàng, rất yêu chiều. Giống như đang vuốt ve….vật sủng! Còn Hiểu Thiên, không khỏi giật mình. Hắn…..Đây là làm cái gì đây? Đột ngột bị người khác âu yếm như vậy, có chút không quen, lại có chút hưởng thụ. Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi từ lần cuối “người đó” vuốt tóc nàng? Bao lâu rồi mới có người khác giới nhẹ nhàng với nàng đến vậy? Cảm giác này…Có chút ấm áp, có chút quan tâm. Bao nhiêu ghét bỏ đối với tên hoàng đế thúi kia, không biết bay đi đâu hết. Tự nhiên muốn học theo manh tiểu miêu, nịnh nọt làm nũng hắn.

-Một con thôi…..Được không? Chỉ một thôi mà…..Ngươi có biết ta một mình sống ở Dạ Mĩ cung rất buồn chán không? Ngươi tìm phu tử dạy học cho Khải Duệ rồi, nó không đến chỗ ta được nữa. Chỗ Thái hậu cũng không thể ở lỳ ra được……Ta sống trong cung, rất buồn, ngươi biết không?

Lần đầu nói ra mấy lời ủy mị như vậy trước mặt Khải Nguyên, tựa hồ có chút không quen. Nói xong, ngại ngùng quay qua chỗ khác. Còn Khải Nguyên, nghe nàng nói vậy, mới chợt ngẫm nghĩ sâu xa. Đúng rồi! Nàng trong cung không có bạn bè, lại thân phận đặc biệt, chỉ có tiểu Khanh cùng tiểu Nhiên bầu bạn. Hắn lại bận bịu việc quốc gia đại sự, hầu như không để tâm đến nàng. Có chút đau lòng, nhưng lại không rõ là tại sao.

-Một con thôi mà…..Không được sao? Ngươi…..Đồ nhỏ nhen!

Không thấy hắn đáp, nàng liền giận dỗi ra mặt, chạy luôn ra ngoài. Thúi tha a! Vất đi bao nhiêu là sĩ diện, vậy mà hắn vẫn không nể mặt gì cả. Đáng ghét mà. Từ giờ trở đi đừng cầu bản cung nhìn vào cái mặt thúi của nhà ngươi nữa. Nàng ra ngoài luôn. Hừ! Coi như chưa từng nói mấy lời sướt mướt như vậy. Mất mặt quá mà. Trong lòng chửi rủa phu quân mình thận tệ, suýt chút nữa là hắn bị luôn bệnh phụ khoa phụ nữ rồi. Đáng ghét xấu xa thúi tha nhỏ nhặt!!!!!!

-Huynh ấy vẫn không trả cho tỉ?

-Đệ nói xem. Tên đáng ghét. Ta chán ghét hắn!!! Đêm nay ta lập đàn cầu phép, cầu hắn bị thiên lôi đánh cháy đầu!!!

-Này! Tỉ không sợ huynh ấy…..

-Đến phu nhân của mình còn nhỏ nhen, vậy ta hỏi đệ hắn có nên bị trừng phạt không? Hay là đệ đứng về phía hắn?

Lôi kéo đây mà. Tiểu Duệ bị Hiểu Thiên chất vấn như vậy, lẽ thường là chọn tỉ tỉ của mình rồi. Phía Hiểu Thiên, lôi kéo được đồng minh rồi, vui vẻ trở lại với cuộc chơi, cùng tiểu Nhiên, Khải Duệ chia làm 2 phe thi thả diều. Khải Nguyên bị vất xó một góc, bó gối nhìn phu nhân nhà mình vui vẻ đùa giỡn. Nàng lúc hồn nhiên đáng yêu như vậy, khác hẳn khi này ủy khuất trách khứ hắn. Haizzz! Lúc này, lại nghĩ tới khi nàng thả hoa đăng bên bờ suối. Thì ra có lúc hi hi ha ha chơi đùa, có lúc lại thâm trầm nhạy cảm như vậy. Tâm trạng thay đổi nhanh như vậy, khó trách lúc đầu hắn thấy khó tin…..

— ta là đường phân cách buổi thả diều hôm đó —-

Phía bên Đại Vọng cung, Vương nương nương âm thầm uống trà, suy tính. Hừ….Lâm Hiểu Thiên! Một bước phá hỏng cả nước cờ đã nuôi dưỡng bao năm. Nhớ khi đó, mang thai trước cả Thái hậu 2 tháng, vui mừng biết bao, lại còn khó nhọc tính toán tâm kế, để hài nhi mình sẽ được làm Thái tử, không ngại chuyện đáng khinh bỉ, hạ độc hậu cung, hạ đến chính mình. Cuối cùng Thái tử, khi đó mới là hài nhi 3 tuổi, bị truất ngôi, hoàng hậu cũng bị tiên hoàng tống vào lãnh cung, lâu ngày phát điên. Bản thân cứ nghĩ như vậy là có thể thuận lợi thống trị hậu cung. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, đến kì sinh nở, lại là tiểu công chúa. Thậm chí suýt chút bị phát hiện ra toan tính của mình. May mà nhanh chóng thủ tiêu được nha hoàn đã làm việc đó, thoát tội trong gang tấc. Chỉ có điều, người phát hiện, chính là đương kim Thái hậu! Thù cũ vẫn còn, nay Lam Nguyệt của mình, cầm kì thi họa đều được dạy dỗ cẩn thận, mang theo mong ước thống trị hậu cung lúc trước, cuối cùng lại là người của Thái hậu chặn đứng. Đáng ghét hơn nữa, đó là người của mình, được nạp thành thiếp, cũng là do con nha đầu đáng ghét đó chấp nhận. Điều này, chính là bậc nhất sỉ nhục.

-Lam Nguyệt! Cô cô không nói đùa. Con nha đầu này chính là sủng cung của hoàng thượng. Nếu không biết cách, e sau này con sẽ phải chịu nhiều ủy khuất. Nó, nếu thuận lợi sinh ra hoàng tử trước con, chắc chắn những tháng ngày sau này chúng ta đều khó sống.

-Cô cô yên tâm. Con đâu phải là ngốc tử. Làm sao để hoàng thương thương yêu, không phải cô đã dạy con rất kĩ sao?

-Vẫn nên cẩn thận. Dù sao hoàng thượng là kẻ rất lãnh đạm, khó để tiếp cận, không nói đến việc làm hắn yêu thương con, chỉ nói đến việc nạp con làm thiếp, cũng là thông qua nha đầu đó. Điều này rất nguy hiểm.

-Con xin nhớ lời cô dạy. Không còn sớm, Lam Nguyệt xin trở về để cô cô nghỉ ngơi.

Rút khỏi Đại Vọng cung, Lam Nguyệt không khỏi suy đi tính lại. dù đã nạp làm tiểu thiếp, song đến giờ nhìn còn không chịu nhìn mặt, nói chi đến ân sủng mà mong ngóng long thai. Hậu cung này lại quá nhàm chán, ngoài 2 người bọn họ, không có đến một nữ tử thứ ba xuất hiện bên cạnh hoàng thượng. Hắn như