Old school Easter eggs.
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

gần Hương Tranh.Thật sự là ở đây chẳng có sự trùng hợp hay có duyên gì hết. Bấy lâunay Diệp Luyến Hoàn đã cử người theo dõi Hương Tranh. Vừa nhận đượctin báo Hương Tranh ra khỏi nhà, cô ta lập tức tìm đến đây.

Hôm nay, Diệp Luyến Hoàn mặc bộ váy liền màu đỏ, trang điểm xinhđẹp. Hương Tranh mặc quần soóc và áo phông đơn giản, để mặt mộc.Hai người đứng bên nhau, đúng là hình ảnh của hai thái cực tươngphản.

“Cô có khỏe không? Nghe nói cô và Sở Trung Thiên đã chia tay.” DiệpLuyến Hoàn nhìn Hương Tranh chằm chằm, ánh mắt rõ ràng ánh lên niềmvui.

Hương Tranh không phải con ngốc, tự nhiên gặp Diệp Luyến Hoàn ở đâyđã là không vui rồi. Nhớ lại lần trước bị cô ta lừa, rồi thêmchuyện nếu không phải vì cô ta, cô đâu cần kí hợp đồng làm bạn gáicủa Sở Trung Thiên. Cô rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay đều là do côta. Nhất là trong lúc này, Hương Tranh càng không muốn dây vào côta, nói chuyện hỏi thăm cô càng không có tâm trạng. Vì vậy, HươngTranh khẽ cười, khách khí nói: “Cám ơn Diệp tiểu thư đã hỏi thăm,tôi vẫn khỏe. Chị gái tôi đang đợi ở nhà, tôi đi trước nhé. Chàocô”.

“Hương tiểu thư, sao lại đi nhanh như vậy? Lẽ nào cô không muốnbiết vì sao Sở Trung Thiên lại chia tay cô?” Diệp Luyến Hoàn cườicười, nói năng lưu loát, điều đó chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị khákỹ.

Hương Tranh tròn mắt ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại: “Cô vừa nóigì?”.

Diệp Luyến Hoàn quan sát trước sau và đề nghị: “Ở đây đông người,không tiện nói chuyện. Chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồiđi”.

“Không cần đâu.” Hương Tranh không do dự, từ chối lời đề nghị ấy.Nhớ lại lần bị lừa trước đây, Hương Tranh không dám tùy tiện hứavới cô ta bất kỳ điều gì. “Có gì cô cứ nói luôn ở đây đi. Và tôicũng cảnh báo cô, nêu cô có ý đồ gì, ở đây đông người, tôi xảy rachuyện gì, cô cũng không thoát được đâu.”

“Ha ha. Hương tiểu thư, cô quá nhạy cảm rồi.” Diệp Luyến Hoàn bậtcười, ánh mắt toát lên sự khinh thường. “Được! Nếu cô đã lo sợ thế,tôi cũng không cần ý tứ gì nữa. Chúng ta nói chuyện luôn tạiđây.”

“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Tôi là ngườithiếu kiên nhẫn, cô nhanh ột chút.”

Nghe những lời nói khó chịu ấy của Hương Tranh, Diệp Luyến Hoàn chỉmỉm cười, sau đó cô ta nhìn thẳng vào Hương Tranh nói ngắn gọn:“Không phải là Sở Trung Thiên đã nói với cô, anh ấy sẽ chia tay côvì ở cùng cô, anh ấy rất mệt mỏi sao?”.

Hương Tranh kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Diệp Luyến Hoàn, la lớn:“Làm sao cô lại biết?”. Giọng Hương Tranh khiến những người xungquanh chú ý. Nhưng Hương Tranh chẳng bận tâm tới họ, cô kích độnglắc tay Diệp Luyến Hoàn, hỏi dồn: “Là Sở Trung Thiên nói vớicô?”.

Diệp Luyến Hoàn gỡ tay Hương Tranh ra khỏi tay mình, cười tỏ vẻbiết lỗi với những người xung quanh, đợi khi mọi người quay đi hết,cô ta mới chậm rãi trả lời: “Không phải do Sở Trung Thiên nói. Làchính tai tôi nghe được”.

“Không thể nào.” Hương Tranh phản bác lại lời Diệp Luyến Hoàn. Cônhớ rõ hôm cô và Sở Trung Thiên chia tay, trong nhà chỉ có haingười là cô và Sở Trung Thiên, Diệp Luyến Hoàn khẳng định chính taicô ta nghe thấy thì thật là lừa đảo.

Diệp Luyến Hoàn không giải thích, chỉ khẽ nói tiếp: “Mà tôi cònbiết, Sở Trung Thiên chia tay cô là chuyện cực chẳng đã”.

Hương Tranh giật mình, cẩn thận đưa mắt nhìn lại Diệp Luyến Hoànhỏi: “Cô… cô nói thế là có ý gì?”.

“Sở gia xảy ra chuyện lớn, Sở Trung Thiên cảm thấy việc này khiếncô bị nguy hiểm cho nên dùng cách chia tay để bảo vệ cô.”

“Không thể nào. Sự việc không thể như vậy được.” Hương Tranh hoảngsợ nhìn Diệp Luyến Hoàn, chân bất giác lùi lại phía sau mấy bước.Cô không tin lời Diệp Luyến Hoàn. Cô không tin Sở Trung Thiên chiatay cô vì lý do ấy… Đột nhiên Hương Tranh lại thấy đầu đau dữdội. Cô chỉ muốn nhanh chóng đi về nhà. Chỉ muốn rời xa con ngườiđáng sợ này. Chỉ muốn quên hết những điều kinh khủng vừa ngheđược.

Diệp Luyến Hoàn lại cứ đứng đó nhìn Hương Tranh, sau đó khẽ nhếchmôi cười nói: “Bây giờ, nhất định là cô đang nghĩ tôi nói dối phảikhông? Nhưng thật sự tôi không lừa cô. Thậm chí, sau khi nghe đượcnhững chuyện động trời này, tôi còn cảm thấy mừng cho cô.

“Cô nói thế là có ý gì?” Hương Tranh bối rối nhìn xuống hai taymình, không dám nhìn vào Diệp Luyến Hoàn.

Diệp Luyến Hoàn lại nhếch môi cười, lấy từ trong túi xách ra mộtcái túi thơm màu xanh, lắc lắc trước mặt Hương Tranh, vừa cười vừahỏi: “Cô còn nhớ cái túi thơm này không?”.

Hương Tranh nhìn chằm chằm vào cái túi thơm đang đung đưa trước mặtmình, cố lục tìm trí nhớ xem mình đã từng nhìn thấy nó chưa, saumột hồi, cô mới ngạc nhiên hỏi lại: “Đây chẳng phải là cái túi thơmkhi trước cô nhờ tôi đưa cho Sở Trung Thiên hay sao? Tại sao bâygiờ nó lại ở chỗ cô?”.

Diệp Luyến Hoàn đắc ý cười lớn: “Túi thơm này có một đôi, một cáiđưa cho Sở Trung Thiên, một cái tôi giữ. Cô có biết túi thơm nàyđựng gì bên trong không?”.

Hương Tranh chau mày, ruột gan nóng như lửa đốt, cô lo lắng hỏilại: “Trong đó không phải là đựng hương liệu sao?”.

“Hương tiểu thư, cô quả thật ngây thơ quá. Tôi không ngờ Sở TrungThiên lại thích mẫu phụ nữ đơn giản như cô.” Diệp Luyến Hoàn bậtcười thành tiếng,