pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324531

Bình chọn: 7.00/10/453 lượt.

mở túi thơm trước mặt Hương Tranh. “Hương tiểuthư, nhìn cho kỹ đi, đây là máy nghe trộm. Lần trước thật sự biếtơn cô đã giúp tôi. Nếu không, tôi không thể nào biết được những bímật của Sở Trung Thiên.”

Hương Tranh càng nghe càng thấy hoang mang. Cô tái mặt nhìn đồ vậtDiệp Luyến Hoàn đang cầm trên tay, ngớ ngẩn hỏi lại: “Cô nói thế làcó ý gì?”.

“Tôi vừa nói rõ với cô rồi còn gì.” Diệp Luyến Hoàn vừa nói vừa bậtmáy lên.

“Con có biết tập đoàn sở thị không?”

“Biết ạ!”

“Vậy con có biết vị chủ tịch thứ tư của tập đoàn Sở thị là ông nộicon không?”



Hương Tranh nhận ra đó là giọng nói của Sở Trung Thiên và Sở phunhân, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô muốn giành lấy chiếc máynghe trộm trên tay Diệp Luyến Hoàn nhưng cô ta đã cảnh giác nắm taylại.

“Tại sao cô lại nghe trộm họ nói chuyện? Tại sao cô lại phải ghilại những lời này?” Hương Tranh tức giận chất vấn, trong lòng thấyvô cùng khó chịu, cô cảm thấy có lỗi vì đã giúp Diệp Luyến Hoànchuyển cái túi thơm ấy cho Sở Trung Thiên.

“Tôi sẽ không rời xa Sở Trung Thiên.” Diệp Luyến Hoàn tắt máy, đắcý nói tiếp. “Cô biết vì sao Sở bá mẫu lại đến thành phố Thiên Nhannày không? Là tôi mời bác ấy đến. Tôi thật sự rất yêu Sở TrungThiên, nhưng anh ấy lại không cho tôi cơ hội nên tôi đành cầu xinSở bá mẫu giúp đỡ. Tôi chỉ không ngờ được Sở Trung Thiên khôngnhững không bị Sở bá mẫu thuyết phục mà anh ấy còn lật ngược thếcờ, xin Sở bá mẫu cho tự do hẹn hò với người khác. Không còn cáchnào khác, tôi đành phải cài máy nghe trộm trong nhà Sở Trung Thiên,nhằm nắm được nhất cử nhất động của anh ấy để tiện bề thực hiện kếhoạch của mình. Thế nhưng, tôi chẳng nghe ngóng được tin tức gì củacô và Sở Trung Thiên mà chỉ biết được bí mật động trời của Sởgia”.

“Cô thật đáng sợ!” Hương Tranh hoảng loạn nhìn Luyến Hoàn, vô thứclùi một bước.

Diệp Luyến Hoàn không trả lời cô, chỉ cười và hỏi lại: “Cô khônghiếu kỳ chuyện sau đó như thế nào à? Cô cũng không muốn biết bí mậtđộng trời của Sở gia là gì sao?”.

Hương Tranh tái mặt, khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn biết, không muốnnghe gì hết! Tôi cũng cảnh cáo cô, cô mau dừng trò nghe trộm đólại, nếu không tôi… nếu không tôi sẽ…”.

“Nếu không thì sao? Cô sẽ làm gì tôi?” Đôi môi hồng nhếch lên vẻthách thức. “Cô đừng vội, máy nghe trộm tôi sẽ giao lại cho cô,nhưng cô phải nghe tôi nói mấy câu này đã.”

Hương Tranh chống đầu chiếc ô xuống đất làm chỗ dựa cho tấm thânđang run rẩy.

“Rốt cuộc là cô muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi thật sự yêu Sở Trung Thiên. Chuyệntôi và Kiệt Thâm trước đây chỉ là do tôi nhất thời hồ đồ, tôi đãphải trả giá đắt cho sai lầm đó. Sau này, tôi nhất định không mắcnhững sai lầm tương tự. Cô có thể yên tâm giao Sở Trung Thiên chotôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”

Hương Tranh bóp chặt chai dầu đậu phộng trong tay, giận dữ nói:“Sao cô lại cho rằng Sở Trung Thiên sẽ về bên cô? Nói cho cô biết,tôi sẽ không để cho cô được toại nguyện, tôi sẽ không rời xa SởTrung Thiên”.

Diệp Luyến Hoàn đưa tay vén mấy sợi tóc bị bung ra sang hai bêntai, tự tin nói với Hương Tranh: “Cô sẽ làm gì để ngăn cản tôi?Hương tiểu thư, cô sẽ làm gì để giành lại Sở Trung Thiên từ taytôi? Tôi nói cho cô biết, Sở Trung Thiên hiện đang bị Sở Nhân Vũtruy sát, điều anh ấy cần lúc này là một chỗ dựa, không phải mộtgánh nặng”.

“Truy sát ư?” Hương Tranh sững người. “Sao Trung Thiên lại bị truysát?”

Diệp Luyến Hoàn đặt cái máy nghe trộm vào tay Hương Tranh. “Cô cầmlấy, về nhà nghe xong sẽ hiểu. Có điều tôi muốn cô nhớ kỹ những lờitôi nói hôm nay. Sở Trung Thiên là của tôi, không ai có thể cướpanh ấy khỏi tay tôi. Người có thể chống lại Sở thị để cứu Sở gialúc này chỉ có Diệp gia chúng tôi. Nêu cô lại gần Sở Trung Thiên,tôi sẽ không giúp anh ấy nữa, đến lúc đó mẹ con Sở Trung Thiên chỉcó con đường chết mà thôi. Cô hiểu những gì tôi vừa nói chứ?”

Hương Tranh không trả lời. Cô đã bị Diệp Luyến Hoàn làm cho đờ đẫn.Cô không thể tin nổi có người bác nào lại nhẫn tâm tìm giết cháumình, chuyện này ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô đang nghi ngờrằng cái người tên là Sở Nhân Vũ đó đầu óc hẳn là có vấn đề… Đợiđã, Sở Nhân Vũ? Cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã từngnghe thấy ở đâu đó rồi.

Hương Tranh đứng chôn chân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng nhớra.

Là Sở Tu Phàm! Cô nhớ thời gian anh sống ở ngôi nhà gỗ trong rừngphong, anh thường ngây người ngắm một bức ảnh, đằng sau bức ảnh cóghi dòng chữ: “Cha, Sở Nhân Vũ”.

Cha Sở Tu Phàm là Sở Nhân Vũ, bác của Sở Trung Thiên cũng là SởNhân Vũ, ba người cùng họ Sở, lẽ nào cha Sở Tu Phàm chính là báccủa Sở Trung Thiên?

Hương Tranh đứng ngây ra đó, chẳng để ý gì đến xung quanh, đến khithấy nóng gáy vì bị Diệp Luyến Hoàn chiếu tướng, cô mới giật mìnhtỉnh lại.

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Sao cô cứ ngây người ra vậy?” DiệpLuyến Hoàn nói vẻ không hài lòng.

“Tồi…” Hương Tranh định tìm cách giải thích, chợt một ý nghĩ lóelên trong đầu cô. Nếu Sở Nhân Vũ đúng là cha của Sở Tu Phàm thì côcó thể cầu xin Sở Tu Phàm thuyết phục cha mình tha ẹ con SởTrung Thiên. Nói không chừng, Sở Tu Phàm vì cả