Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324455

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

Chị! Em muốn đi du lịch”.

Hương Đình đặt bát bánh xuống, nhìn em gái đầy ngạc nhiên.

“Sao tự nhiên em lại muốn đi du lịch? Từ trước tới nay có bao giờem nói muốn đi du lịch đâu.”

“Em…” Hương Tranh cúi mặt, đôi tay vô thức chọc đũa vào bát bánhđể trên bàn, động tác thể hiện rõ sự lúng túng, đôi mi cong rủxuống, che giấu cảm giác tội lỗi. Cô tìm một lý do hợp lý để nóivới chị gái: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện, em muốn đi ra ngoài đểthay đổi không khí, giúp tâm trạng khá hơn”.

Gần đây, Hương Tranh đau khổ như vậy, đi ra ngoài một chuyến cũngtốt. Nếu may mắn, nó mà gặp được anh chàng nào tốt hơn Sở TrungThiên thì thật sự là có một kết thúc có hậu.

Hương Đình thầm suy tính như vậy nên nhất thời không để ý tới tháiđộ hơi kỳ lạ của Hương Tranh, đôi mắt lấp lánh, hào hứng hỏi:“Hương Tranh, em tính đi du lịch thật à?”.

Hương Tranh cúi thấp đầu tránh ánh mắt của Hương Đình. Cô chớp chớpmắt lấy lại tự chủ: “Vâng ạ…”.

“Đi du lịch cũng tốt. Khi về nhớ mua đặc sản làm quà cho chị, nêukhông em sẽ bị trục xuất khỏi nhà. Nhớ chưa?” Nói rồi, Hương Đìnhhào hứng vỗ vai Hương Tranh hỏi tiếp: “Em định đi lâu không? Mà đimột mình à?”.

“Em đi chừng một tháng…” Cho tay vào bát bánh trước mặt HươngTranh thấp giọng. “Em đi cùng bạn nữa.”

“Này! Em đừng ăn bốc như thế. Lấy đũa này mà dùng.” Hương Đình đưađôi đũa trong tay mình cho Hương Tranh, sau đó hào hứng hỏi tiếp:“Em định khi nào thì đi? Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa? Tiền có đủchưa?”.

“Em tính mai đi. Lát nữa em thu xếp đồ đạc.”

“Trời! Sao gấp thế? Còn đợi gì nữa, mau đi thu xếp đồ đạc đi, khônglà không kịp đâu.” Hương Đình vui vẻ đứng lên đi về phía phòngHương Tranh, vừa đi vừa quay lại gọi: “Hương Tranh, em còn khôngnhanh lên”.

“Em vào ngay đây.” Nhìn dáng điệu vui vẻ của chị gái, Hương Tranhchỉ biết gượng cười.

Nếu bây giờ chị Hương Đình mà biết được mục đích thật sự của chuyếnđi này, chắc chắn chị ấy sẽ không vui vẻ đi giúp cô chuẩn bị hànhlý như thế kia, ngược lại chị ấy sẽ nhốt cô vào phòng và ngồi ngoàicanh giữ, không để cô có cơ hội chạy trốn.

Sân bay trung tâm thành phố Thiên Nhan ồn ào, náo nhiệt. Có ngườichuẩn bị từ thành phố này đi tới một nơi xa, cũng có người từ nơixa tìm tới đây, họ hoặc đứng hoặc ngồi hay thong dong đi lại trongsân bay.

Hương Tranh, hai tay xách hai túi du lịch, đứng nhìn hàng ngườiđông đúc xếp hàng trước cửa kiểm tra an ninh, trong lòng có chútbâng khuâng.

Cô chưa từng đi xa một mình. Lúc trước, nhớ có lần cô cùng chịHương Đình đi qua sân bay, nhìn người ta túi lớn túi nhỏ từ trongđó bước ra, cô đã ghen tị hỏi chị: “Chị, khi nào thì em được đi máybay?”.

Hiện tại, cô đang đứng trước cửa kiểm tra an ninh, chỉ còn cách ướcmơ đi máy bay ngày xưa ấy một bước chân thôi. Nhưng sao lúc nàyviệc ấy không còn khiến cô vui vẻ, hào hứng như xưa nữa? Là do thờigian đã bào mòn ước mơ hay vì ước mơ của cô đã thay đổi?

“Cô sao thế? Không muốn đi nữa à?” Diệp Luyến Hoàn đứng bên cạnh,chăm chú quan sát biểu hiện của Hương Tranh, thấy cô trầm ngâm,Luyến Hoàn cho là cô hối hận, mới lên giọng mỉa mai như vậy.

Hương Tranh nhanh chóng hồi tỉnh, nhìn nụ cười chế nhạo còn trênmôi Luyến Hoàn bình tĩnh hỏi lại: “Cô sợ tôi nghĩ lại chứgì?”.

“Ha…” Diệp Luyến Hoàn bật cười thành tiếng, đôi môi cong lên vẻkhiêu khích: “Nếu cô sợ thì cứ nói. Bây giờ dừng lại vẫn cònkịp”.

“Tôi đã quyết việc gì thì sẽ không thay đổi.” Hương Tranh hùng hồnkhẳng định lại.

Rồi cô quay sang nhìn Diệp Luyến Hoàn, giọng nghiêm túc nhắc nhở:“Còn cô nữa, cô hãy nhớ kỹ những lời tôi đã nói. Chỉ cần tôi cònsống trở về, cô không được giành giật Sở Trung Thiên cũng như xenvào chuyện của tôi và anh ấy nữa”.

Diệp Luyến Hoàn cao ngạo ngẩng đầu, khẳng khái nói: “Chuyện này thìcô cứ yên tâm. Diệp Luyến Hoàn tôi từ trước tới nay luôn coi trọnglời hứa. Chỉ cần cô thắng tôi, tôi nhất định giữ lời”. Ngừng mộtchút, cô ta nói tiếp: “Có điều, đừng quên tôi đã nhắc nhở cô, Sởgia là nơi hang hùm ổ rắn, hoàn toàn không đơn giản như cô nghĩ. SởNhân Vũ có thể dùng thủ đoạn tàn độc để đẩy mẹ con Sở Trung Thiênđến bước này, chắc chắn ông ta không phải người thường. Nếu cô chorằng mình có thể dễ dàng thuyết phục được ông ta, thì cô đã lầm to.Mọi việc cô phải cẩn thận, tự biết cứu lấy mình. Còn nữa, cô đừnghiểu lầm, tôi nói như vậy là quan tâm tới cô. Diệp Luyến Hoàn tôikhông bao giờ khóc thương đối thủ. Chỉ là cô vừa ngốc vừa gàn, tựcho là mình có thể thuyết phục được con người tàn độc đó, tôi đãbiết chắc cô sẽ thất bại. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Tôi nóilại lần nữa, nếu cô sợ, thì nghĩ lại vẫn còn kịp đấy. Để đến khilên máy bay rồi, có hối hận cũng đã muộn”.

Hương Tranh biết Diệp Luyến Hoàn nói không sai. Nhưng đây là cơ hộiduy nhất để cô đấu tranh giành lấy hạnh phúc ình, cô có thểnào bỏ qua được. Vì thế Hương Tranh ngẩng đầu, một lần nữa khẳngđịnh lại quyết tâm với Diệp Luyến Hoàn: “Tôi nói rồi. Tôi đã quyếtviệc gì thì sẽ không thay đổi”.

Diệp Luyến Hoàn nhún vai lãnh đạm nói: “Tùy cô. Mọi việc do cô tựquyết định. Tôi không ép cô làm việc này nên đến lúc chết đừng cótìm tôi báo oán là được”.

Hươn