
g Tranh lườm cô ta, khó chịu nói: “Cô thật là biết ăn nóiđấy”.
“Hừ!” Diệp Luyến Hoàn bĩu môi, không thèm đối chấp. Cô ta lục tìmtrong túi xách một hồi, lấy ra một miếng giấy gấp tư đưa cho HươngTranh. “Đây là địa chỉ nhà Sở Nhân Vũ, cô cầm lấy. Tôi nghe nói, Sởgia đang tuyển nữ giúp việc, cô nên nhân cơ hội này để lọt vào Sởgia. Sở Nhân Vũ đâu phải là người bình thường, cô muốn gặp là gặpđược.”
Hương Tranh giơ ngón tay trỏ lên môi, miệng “suỵt, suỵt” làm bộ bímật rồi thì thầm với Diệp Luyến Hoàn: “Tôi biết rồi. Cảm ơncô!”.
Hương Tranh nói nhỏ nhưng Diệp Luyến Hoàn cũng nghe thấy.
“Không phải cảm ơn tôi. Cô hãy bảo trọng.” Nói xong, Diệp LuyếnHoàn duyên dáng bước đi, lúc đi qua hàng người đông đúc đứng đợitrước cửa kiểm tra an ninh, Diệp Luyến Hoàn còn quay lại nhắc nhở:“Hương Tranh, sắp tới giờ máy bay cất cánh rồi, mau xếp hàngđi”.
Hương Tranh gật đầu chào Diệp Luyến Hoàn, chen chân vào dòng ngườitrước cửa kiểm tra an ninh.Diệp Luyến Hoàn đứng từ xa quan sát Hương Tranh,khi thấy Hương Tranh bước qua cửa kiểm tra an ninh, cô ta mới mởtúi xách, lấy ra chiếc điện thoại hiệu DIORCU màu trắng, căng thẳngbấm một dãy số.
Sau đoạn nhạc chờ sôi nổi là một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên.
Diệp Luyến Hoàn khẽ hít thở, thấp giọng nói: “Xin hỏi cô có phải làtrợ lý của ngài Sở Nhân Vũ không? Tôi có tin của Sở Trung Thiênmuốn báo với ngài ấy…”.
Mười phút sau, Diệp Luyến Hoàn mới tắt máy, nhìn theo bóng HươngTranh đã mất hút, ánh mắt cô ta dần tối lại.
“Hương Tranh, tôi đã nói tôi không cược chuyện gì tôi không chắc,cô lại không tin tôi, thật là không biết tự lượng sức mình.”
Chương 9 : Bạn hay thù
Chương 9: Bạn hay thù
Nửa tiếng sau, Hương Tranh đã ngồi trên máy bay, bay tới sân bayLam Thiên của thành phố Nghệ Húc.
Nếu được Sở Tu Phàm giúp đỡ, khả năng thuyết phục được Sở Nhân Vũsẽ lớn hơn rất nhiều.
Thế nên, khi máy bay vừa hạ cánh, Hương Tranh đã vội vàng mở diđộng, dò tìm danh bạ. Đến lúc này cô mới phát hiện mình không có sốđiện thoại của Sở Tu Phàm. Tất cả những gì cô biết về Sở Tu Phàmchỉ là thời gian anh sống tại rừng phong, ngoài ra không có gìnữa.
Bây giờ chỉ còn cách đến địa chỉ Diệp Luyến Hoàn đưa thì mới tìmđược anh ấy.
Nghĩ vậy, Hương Tranh, một tay xách hành lý, một tay giữ chặt tờgiấy ghi địa chỉ nhà Sở Nhân Vũ, rời khỏi sân bay.
Đây là lần đầu tiên Hương Tranh đến thành phố Nghệ Húc này, đườngphố không thông thuộc nhưng may mắn chiếc taxi đã khiến cô khôngmất quá nhiều công sức để tới được Sở gia.
Sở gia là một khu biệt thự cổ kính, rêu phong, mặc dù không khó đểnhận ra nó đã được tu sửa lại ít nhiều nhưng quả thật ấn tượng vềnó vẫn là vẻ cổ kính, trầm mặc.
Hai bên cổng vào biệt thự đều có nhân viên bảo vệ canh giữ. Muốnquang minh chính đại bước vào cửa thì phải có lý do chính đáng.Chẳng phải trước khi lên máy bay, Diệp Luyến Hoàn đã cho cô một gợiý tuyệt vời hay sao? Đã đến lúc động não, áp dụng cách này, quảnhiên Hương Tranh thấy hiệu quả tức thì. Cô vừa nói muốn đến xinlàm người giúp việc liền được chú bảo vệ mặc đồ đen đưa vào phòngkhách.
“Cô là Hương Tranh?”
Ngồi trên chiếc ghế gỗ kê cuối phòng là một người đàn ông trungniên mặc một áo khoác ngoài màu đen, áo cổ chữ “V” để lộ chiếc sơmi trắng bên trong, thắt lưng da màu cà phê kết hợp với quần tâymàu be, chân đi đôi giày da bình thường. Khuôn mặt ông ta hơi dài,nước da bánh mật, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa uy quyền, thậm chí làcó chút tàn bạo khiến người đối diện không khỏi cảm thấy runsợ.
Đứng bên người đàn ông trung niên ấy là một anh chàng dung mạo khôingô, tuấn tú, không kém gì Sở Trung Thiên. Anh ta cũng cao lớn, đẹptrai. Nhưng không đẹp kiểu baby như Sở Trung Thiên, anh ta đẹp kiểunữ tính, làn da quá trắng, đôi môi quá hồng, ánh mắt quá longlanh.
Hương Tranh ngồi đôi diện với hai người họ, căng thẳng suy nghĩ,cuối cùng, cô mạnh dạn trả lời câu hỏi của anh chàng kia: “Vâng.Tôi là Hương Tranh”. Cô biết rõ, lúc này cô không được phép run sợhay bối rối. Nếu để hai người này nghi ngờ thì đừng nói tới chuyệncô tìm được Sở Tu Phàm, ngay cả cơ hội ra khỏi đây để trở về nhà côcũng chưa dám chắc.
“Cô còn trẻ như thế, tại sao lại muốn làm người giúp việc?” Anhchàng kia vừa đưa tay gãi cằm, vừa hỏi cô. Người đàn ông trung niênnhìn cô không rời một phút.
“Em trai tôi mắc bệnh nặng, tôi phải kiếm tiền chữa bệnh cho cậuấy.” Hương Tranh trả lời trơn tru, cô thấy hài lòng vì mình đã biếtphòng xa, cô chuẩn bị những câu trả lời này từ trên máy bay, nếukhông, cô không thể nào đối đáp lưu loát được như thế.
“Mắc bệnh gì?”
“Là phẫu thuật cấy ghép giác mạc.” Hương Tranh do dự ít giây rồiquyết định kể cho hai người họ nghe một câu chuyện cảm động mà cômới sáng tác ra trên máy bay. “Năm ngoái, em trai tôi cùng với bạnleo lên núi Ngũ Vân, không may bị rơi từ vách núi xuống, tuy tínhmạng đã được cứu nhưng đôi mắt đã bị tật trong lần tai nạn ấy. Gầnđây có một gia đình, con trai họ bị tai nạn qua đời, họ đồng ý hiếngiác mạc của anh ấy, nhưng giá họ đưa ra quá đắt, tận mười vạnđồng. Gia đình tôi vốn nghèo, đã phải tốn không ít tiền cho lầnphẫu thuậ