
ọt máu.
Hương Tranh thầm tính, lần này thì cô thật sự chết chắc rồi. Khoannói đến chuyện chiếc bình hoa pha lê đẹp đẽ đó đáng giá bao nhiêu.Chỉ riêng việc cô bị bắt quả tang đang lục lọi trong phòng Sở NhânVũ và việc cô làm vỡ chiếc bình hoa thôi cũng đủ khiến cô chết thảmrồi.
Triệu Ninh đương nhiên đoán biết được những suy nghĩ trong đầuHương Tranh. Anh ta không giữ tay cô nữa mà đứng ra xa, hai taykhoanh trước ngực, hết chơi trò mèo vờn chuột với cô bằng ánh mắtlại mỉa mai nói: “Hương tiểu thư, cho dù cô không hài lòng với tôithì cũng có nhất thiết phải tức giận đập phá đồ đạc của ông chủ tôinhư thế không? Bình hoa pha lê này là tôi phải đặc biệt nhờ bạn tôiđặt mua từ Pháp về cho lão gia, bây giờ cô bảo tôi phải làm thếnào?”.
“Tôi… tôi xin lỗi.” Hương Tranh nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ sợhãi. Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh ta, Hương Tranh mất hết tinhthần, vội vã ngồi xuống, thu nhặt những mảnh vỡ trên nền nhà.“Tôi… tôi sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ.”
“Tôi không muốn nghe cô xin lỗi, tôi chỉ muốn biết…” Triệu Ninhngồi xổm trước mặt cô, bàn tay đưa ra nâng cằm cô lên. “Tại sao côvào phòng lão gia khi không được phép? Cô muốn tìm hiểu chuyện gì?Cô lọt vào Sở gia vì mục đích gì?”
Triệu Ninh đứng lên, khuôn mặt nữ tính chìm trong bóng tối. Bàn tayanh ta đang nắm cằm cô lạnh lẽo như tay người chết. Tim Hương Tranhđập thình thịch trong lồng ngực, cô rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọcsống lưng, cô cứ đứng đó, im lặng cúi đầu.
“Tại sao cô không nói gì? Lẽ nào phải đợi tôi hỏi lại? Cô vào Sởgia với mục đích gì?” Anh ta tiến lại gần cô, ánh mắt dữ tợn bủavây cô như con đại bàng quắp chặt con mồi, giọng đe dọa.
Con mồi mắc bẫy là Hương Tranh lúc này còn đang bận suy nghĩ. Ánhmắt cùng những lời đe dọa của Triệu Ninh khiến Hương Tranh vô cùngbất an. Cô không còn tâm trạng để nhớ rằng cô đang cầm những mảnhvỡ của chiếc bình pha lê. Kết quả là hành động nắm tay lại để tự vệcủa Hương Tranh khiến máu chảy ròng ròng, loang đỏ trên tấm thảmlông cáo trắng muốt, không gian bắt đầu có mùi tanh nồng củamáu.
Hương Tranh nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ vẫn không ngừng tuônchảy ở tay, đau đớn kêu lên một tiếng “ối”, mặt trắng bệch. TriệuNinh nhìn chằm chằm vào vết máu trên tấm thảm, cau mày lại vẻ ghêtởm. Bầu không khí trong phòng yên lặng khác thường.
Đúng lúc đó, một tiếng “kẹt” vang lên, cánh cửa phòng một lần nữađược mở ra.
Nắng ấm tỏa chiếu vào trong căn phòng.
Hương Tranh mơ màng nghe tiếng chị Trần ngoài cửa.
“Hương Tranh, cô đang đi lấy nước cơ mà, sao lại ở trong phòng lãogia? Cô bị lạc đường à? Tôi…” Tiếng nói đột nhiên ngưng lại giữachừng, có vẻ như Trần Tú Anh đã nhìn thấy Triệu Ninh đang đứngtrong phòng, chị ta cũng hoảng sợ, vội vã thanh minh: “Triệu quảngia! Anh ở đây à? Tôi xin lỗi! Chúng tôi không cố ý vào phòng lãogia, Hương Tranh mới đến, còn chưa thuộc đường nên mới vào nhầmphòng. Lỗi tại tôi chưa dặn dò cô ấy, tôi xin lỗi. Sau này tôi sẽlưu ý bảo ban cô ấy cẩn thận”.
“Lạc đường à? Lạc vào phòng lão gia? Thật là khéo trùng hợpquá!”
Triệu Ninh quét ánh mắt mỉa mai về phía Hương Tranh, bật ra tiếngcười chế giễu.
“Chị Trần! Hôm nay, chị hãy dành thời gian chỉ dạy cho Hương Tranhnhững quy tắc của Sở gia chúng ta. Sự việc ngày hôm nay tôi khôngtruy cứu nữa, sau này tuyệt đối không được để những việc như thếnày xảy ra một lần nữa. Ăn có thể nhầm nhưng đường không thể đinhầm, nếu đi nhầm đường thì đừng mong có thể quay về.” Anh ta đãkết thúc bài giáo huấn của mình, quay sang chỉ vào vết máu trênthảm nói với Trần Tú Anh: “Nhanh chóng thu dọn sạch sẽ. Lão gia mànhìn thấy sẽ không vui đâu”.
“Vâng, Triệu quản gia.” Trần Tú Anh nhanh nhảu gật đầu.
Triệu Ninh cũng không gây khó dễ cho hai người nữa. Anh ta hất hấtbàn tay, biểu thị ý cho hai người lui ra ngoài.
Chị Trần lễ phép cúi đầu, vội vàng đưa Hương Tranh ra khỏi phòngcủa Sở Nhân Vũ.
Vì Hương Tranh bị thương nên chị Trần phải đưa cô về phòng, laurửa, sát trùng vết thương cho cô và băng bó lại.
Khu phòng ở dành cho người làm của Sở gia được bố trí tại góc phíanam của khu biệt thự, phía trước có một khoảng sân rộng, đằng saulà tường bao nhuốm màu rêu phong. Khu nhà nhìn có vẻ cũ kỹ nhưngbên trong được trang bị rất hiện đại và tiện nghi.
Trước sân yên ắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ tạo thànhmột luồng sáng màu vàng rực rỡ.
Trong khung cảnh ấy, Hương Tranh ngồi bó gối trên giường, tinh thầnđã bớt phần hoảng loạn. Nhưng đó chỉ là phút tĩnh tâm tạm thời vìHương Tranh biết, chừng nào cô còn chưa giải quyết xong chuyện củaSở Nhân Vũ, chừng đó cô còn chưa yên tâm. Vốn dĩ chuyện thuyết phụcSở Nhân Vũ đã khó, nay lại thêm một vật cản khó chịu là Triệu Ninh.Đối với Hương Tranh mà nói, chuyên này, càng đi càng khó. Lúc nàyviệc quan trọng nhất trong kế hoạch của cô là tìm ra Sở Tu Phàm.Chỉ có Sở Tu Phàm mới có thể giúp cô vượt qua những trở ngại.
Hương Tranh đang chìm trong suy nghĩ thì đột ngột ngừng lại vì cảmgiác đau buốt nơi các ngón tay. Có lẽ trong lúc mải suy nghĩ cô đãvô ý chạm vào vết thương khiến nó tiếp tục chảy máu. Cô đau đớn khẽkêu mấy tiếng.