
ụng, xin cô sắp xếp cho tôi một công việc, tôi cầu xin cô, cầu xincô!” Người đàn ông đó trông hao hao lão chủ háo sắc của Hương Tranhngày trước.
“Hừ! Lúc tôi còn là nhân viên của ông, đã bao nhiêu lần ông trừlương của tôi? Trừ đông, trừ tây. Tệ hơn, ông còn mắc bệnh háo sắc,thậm chí còn dám ra tay cả với tôi. Lúc tôi còn là nhân viên củaông, sao ông không hành động cho tử tế một chút? Bây giờ thất thếlại muốn tôi ột cơ hội ư? Ông mơ rồi. Không có đâu!” HươngTranh từ từ tiến lại chỗ người đàn ông, mắm môi mắm lợi. Một tiếng“bang” khô khốc vang lên, người đàn ông đã bị đá bay ra ngoàicửa.
Trợn mắt nhìn lão chủ háo sắc bị đá văng đi, Hương Tranh mỉm cườiđắc thắng. Giữa lúc cô đang hạnh phúc tận hưởng niềm vui chiếnthắng thì một âm thanh nghe như tiếng chuông cửa đột ngột vang lên,kéo dài từng hồi “Đinh đoong! Đinh đoong!Đinh đoong!”
“Đinh đoong! Đinh đoong!”
Người nằm trên giường vẫn bịt tai giả điếc, nước miếng vẫn chảy,nhịp thở vẫn đều.
“Đinh đoong! Đinh đoong!”
Người thiếu nữ bị đánh thức, khuôn mặt nhăn nhó vẻ khó chịu. Kẻ nàolại muốn gây chuyện với cô, phá tan giấc mộng đẹp của cô?
“Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong!”
Đáng ghét! Đáng ghét quá!
“Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong! Đinh đoong!”
m thanh khó chịu ấy vang lên liên hồi. Đành phải bước xuống giường.Thiếu nữ ngủ ngày ấy không ai khác, chính là Hương Tranh.
Vô cùng bất mãn, Hương Tranh đầu bù tóc rối, răng chưa đánh, mặcnguyên bộ đồ ngủ lờ đờ đi ra mở cổng. Cô thề rằng: Nếu là đám ngườivô công rồi nghề đang đợi ngoài cổng, cô sẽ hành động như với lãochủ háo sắc, đá bay bọn chúng ra khỏi nhà, cho bọn chúng đến làm ởcông ty của người ngoài hành tinh luôn.
Cánh cổng vừa mở ra, Sở Trung Thiên mỉm cười đứng đợi. Anh chàng cứnghĩ rằng người mở cửa là Hương Đình. Vừa nhìn thấy Hương Tranh, nụcười trên mặt anh ta tắt ngấm, bộ mặt trở lại lạnh như băng.
Khi nhìn rõ người khách đang đứng đợi ngoài cổng, cơn buồn ngủ củaHương Tranh lập tức biến mất. Trời bỗng nhiên tối sầm lại,đất nhưmuốn sụp xuống dưới chân cô.
Vài giây sau, Hương Tranh bình tĩnh lại. Cô lập tức đưa tay chỉ vềphía đối phương mà kêu lên kinh ngạc: “Là anh à?”.
“Không phải tôi thì là ai?” Sở Trung Thiên chớp mắt, trong conngươi màu hổ phách bùng lên hai ngọn lửa căm giận, khuôn mặt đẹptrai giờ cau lại. Hương Tranh đứng chôn chân ở cổng, không nhúcnhích.
Cô nhướng mắt, trước khi Sở Trung Thiên kịp hiểu cô đang âm mưuchuyện gì thì “rầm” một tiếng, cánh cổng đóng lại. “Tách”, tiếngkhóa cửa vang lên khô khốc.
Nghe âm thanh chói tai của tiếng hai cánh cổng khép lại, Sở TrungThiên chỉ còn biết tự trách mình lại chậm chân hơn cô ta.
“Cô kia! Mau mở cửa! Nếu không cô chết chắc với tôi.” Sở TrungThiên tức giận, đập liên hồi lên cánh cổng. Lúc này anh ta hoàntoàn không còn là chàng trai hào hoa, nho nhã thường thấynữa.
Trong cơn hoảng loạn, đầu Hương Tranh như muốn nổ tung vì biết baocâu hỏi đang đặt ra.
Sở Trung Thiên thấy cổng vẫn đóng im ỉm, càng thêm tức giận, càngđập cổng mạnh hơn.
“Đồ đáng chết! Cô mau mở cửa! Nếu không tôi sẽ phá tường xôngvào.”
Nghe anh ta nói vậy Hương Tranh càng thêm hoảng loạn. Cô quên bẵngmất bức tường trước sân đã được rào dây thép gai chống trộm, chỉbiết lắp ba lắp bắp: “Anh… anh… không được phá tường… có gì chúngta từ từ nói”.
“Vậy thì mau mở cổng ra.” Sở Trung Thiên nhìn xuống bàn tay ửng đỏcủa mình, không biết là tay có bị thương không nữa.
“Tôi… tôi… tôi không mở… Trông anh hung hãn như là bọn côn đồ,khủng bố vậy. Nhất định anh là tù mới trốn trại.” Tiếng nói rụt rèvọng ra sau lớp cổng bằng hợp kim dày.
“Cô nói gì?” Sở Trung Thiên tức giận vung mạnh chân đạp cánhcổng.
“Mẹ ơi! Đau chết mất! Ai lại để hòn đá ở trước cổng thế này?”
Sở Trung Thiên nhăn mặt kêu đau, răng cắn chặt môi, tay ôm chânnhảy lò cò.
“Đồ chết tiệt! Tôi sẽ sớm quay lại trả thù cho bộ quần áo bị cô làmhỏng.”
Hương Tranh hoảng loạn, bịp tai lại, hướng ra phía cổng hét to:“Tôi không mở! Tôi không mở! Anh là côn đồ! Anh sẽ giết tôi nhưgiết lợn”.
Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn giận đang bừng bừngtrong người, hít thở thật sâu.
Một lúc lâu sau, khi cơn giận đã dịu đi chút ít, anh ta mới nhẹnhàng nói với Hương Tranh: “Cô mở cửa rồi chúng ta nói chuyện. Tôithề, tôi sẽ không đánh cô”.
“Tôi không tin. Anh… anh… sao anh lại đến đây?”
Sở Trung Thiên lại hít một hơi thật sâu.
“Khụ… khụ…” Vì không cẩn thận nên anh hít phải bụi.
Sau khi thở mạnh ra, Sở Trung Thiên nghiến răng giải thích: “Tôi cóhẹn với một người ở đây”. Trong bụng anh ta đang thầm rủa: “Đồ đángchết! Cứ đợi đấy. Ta đến để báo thù đây”.
“Hẹn ư? Hẹn gì?”
“Hôm qua tôi đã ký hợp đồng và giao tiền đặt cọc.”
“Hả! Hóa ra anh ta là Sở Trung Thiên sao?”
Hương Tranh há miệng vì kinh ngạc, vô thức đưa tay mở cổng. SởTrung Thiên nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi thấy cảnh cổng mởra, nhanh như cắt, anh ta len qua khe hở vào trong, không quên đưachân đá cánh cổng mở hẳn ra.
Hương Tranh nhìn những động tác của Sở Trung Thiên mà thấy choángváng, đầu óc trống rỗng.
“Nha đầu thối! Cô chết chắc rồi!”