
chẳng có khó khăn gì trong việc cắt cái đuôi ấy. Sau khi tự tìm hiểu, Tuấn được biết học sinh đó là người đồng tính chứ không phải nhầm Tú là con gái. Lúc ấy Tú suy nhược tinh thần, Tuấn đưa đến bệnh viện của gia đình khám chữa. Và dĩ nhiên là có nhờ nhân viên ở bệnh viện sửa đối giới tính thành Nữ. Sau đó đưa kết quả xét nghiệp cho nam sinh đó xem và khẳng định Tú là bạn gái của cậu, nếu còn tiếp tục làm phiền thì sẽ kiện ra tòa vì tội quấy rối. Đã là đồng tính thì đối với con gái không còn cảm giác gì nữa. Từ đó nam sinh đó buông tha cho Tú.
Có điều Tuấn cũng hiểu rõ, Tú không bao giờ thích 1 thằng con trai, cũng có nghĩa là không bao giờ thích Tuấn. Thật ra Tuấn cũng đâu có thích con trai. Tuấn hiểu rất rõ bản thân mình không phải đồng tính, nhưng đối với Tú, cậu lại ôm 1 tình cảm mơ hồ, đến chính bản thân cậu cũng không hiểu nổi. Vậy thì cứ đợi cho đến khi đủ trưởng thành, đủ lớn để hiểu rõ bản thân mình đã.
Tú đi du học, còn Tuấn thi Tự Nhiên — khoa công nghệ sinh học. Tuấn không đi du học bằng tiền của gia đình. Tuấn tự ý quyết định trường sẽ thi, tự ý quyết định nghề sẽ theo. Cũng chỉ vì gia đình Tuấn đặt lên vai cậu quá nhiều gánh nặng, lúc nào cũng đòi hỏi cậu phải tự lập, phải giỏi giang, phải đứng trên người khác, nên vô tình biến cậu thành 1 đứa trẻ không cần phụ thuộc.
Ban đầu Tuấn định theo khối a, nhưng sau khi đến lớp luyện thi sinh với Trang, Tuấn đã bị lôi cuốn bởi những bài tập, bởi phong cách tự tin của Trang khi giải bài tập di chuyền. Thế là Tuấn quyết định theo khối b. Công nghệ sinh học đúng là 1 ngành học không tồi. Trong thời gian học đại học, Tuấn là chọn sẵn cho mình con đường làm nghiên cứu và mở công ty dược phẩm.
Tuấn cũng không ngờ người thay đổi tình cảm lại là Tuấn. Người khiến cho Tuấn lưu tâm nhất trong thời gian Tú đi du học lại là Hiên.
Sau đại học, Tuấn làm nghiên cứu sinh ở Pháp 2 năm. Thành tựu cậu đạt được cũng không phải là tồi. 24 tuổi, là chủ 1 công ty dược phẩm đang trên đà phát triển, có bằng thạc sĩ và vài cái nghiên cứu khoa học đang được đánh giá cao.
Càng ở trên cao thì càng cô độc. Trước đây Tuấn nghĩ con gái theo đuổi mình chỉ vì yêu cái vỏ bọc đẹp đẽ hoàn toàn do ông trời ban tặng: gia đình có tiền có quyền, gương mặt đẹp – hình thể đẹp. Chung quy lại cũng chỉ vì mong cầu lợi ích cho bản thân. Nhưng Hiên lại có thể chịu đựng tất cả, không cần Tuấn phải đáp lại. Dần dần, Tuấn cảm thấy mình như viên đá đã bị dòng nước mềm mại bào mòn. Thời gian Tuấn nghiên cứu ở Pháp, rất thường xuyên nhớ đến Hiên.
Tuấn tựa lưng vào cột, lật tờ báo thời trang, hỏi vu vơ:
-Có người yêu ở Đức rồi à?
Tú đặt gậy lên bàn bia a, cúi người, bắt đầu nhắm mục tiêu.
-À ừ. Về khoản này thì chắc tao hơn mày Tuấn ạ. Suốt mấy năm mày chật vật yêu được mỗi Hiên a2 để rồi bị đá. Còn tao đã từng yêu 2 lần rồi.
Tú gẩy viên bi trên bàn 1 cách điệu nghệ rồi tiếp tục:
-Lúc này gặp Trang a2 đi mua sắm với Hiên. Trang giờ khác lắm. Đẹp hẳn ra nhưng nhìn xa lạ hẳn. Hồi đó thấy Trang a2 gửi thư tình. Không cho người ta chút cơ hội nào sao?
-Gặp Hiên ở trung tâm thương mại nào?… Gì cơ? Thư tình?
-Hôm ấy là thi cuối kỳ môn văn.
Tuấn ngồi xuống ghế, bật lon bia, đưa lên miệng uống:
-Thư tình ấy hả? Là của Hiên.
Tú đẩy nhẹ chiếc gậy vào mục tiêu, có điều câu nói của Tuấn vừa phát ra khiến Tú chọc lệch ra ngoài. Tú chọc trượt.
– Sao cơ?
– Nói ra cũng thật xấu hổ, nhưng đợt đó tán cái Trang mãi không được. Lần đầu tiên nếm mùi thất bại.
Trong chốc lát, cảm giác nuối tiếc phủ ngập tâm hồn Tú. Cảm thấy như là mình đã vô tình đánh mất điều gì đó.
Thật ra cũng có mất gì đâu nào. Nhiều năm xa cách như thế, giả sử ngày ấy có tình cảm, có ràng buộc, cũng không có gì có thể đảm bảo là tình cảm ấy còn tồn tại đến bây giờ.
Có điều, tại sao lại cảm thấy xót xa đến vậy? Sau bao nhiêu năm, cứ tưởng mọi kỷ niệm đã ngủ yên, giấc mơ của quá khứ đã bị lãng quên hoàn toàn. Bỗng nhiên thứ cảm xúc cũ bỗng dưng sống dậy, khiến lồng ngực bí bách, khó chịu quá.
Tuấn đứng dậy đặt 2 tay trên bàn bi a, chăm chú quan sát vị trí các viên bi:
-Chơi gì mà kém thế? Thế mà cũng chọc trượt được.
Tuấn cầm tờ báo thời trang quăng về phía Tú, và cầm gậy lên bắt đầu lượt của mình. Tú đưa tay đón lấy tờ báo, cười:
-Dạo này quan tâm đến thời trang nữ cơ à? Hay định mua tặng cô nào?
-Đọc đi, có mặt người quen đấy.
Tú cầm tờ báo trên tay có đoạn trả lời phỏng vấn của diễn viên Thu Thủy, hiện đang là người mẫu cho các hãng thời trang nổi tiếng thế giới được gia công tại Việt Nam. Là Kiều Thu Thủy lớp Anh. Nghĩ lại thì Thủy theo nghiệp diễn viên và người mẫu rất thích hợp.
“Có thể nói trong làng người mẫu Việt hiện nay, chị là gương mặt nhiều triển vọng nhất. Chắc chắn chị có không ít vệ tinh. Chị có thể chia sẻ với chúng tôi về mẫu người yêu lý tưởng của chị được không?”
“Tôi cảm thấy bản thân mình cũng bình thường thôi. Tôi có chút ít tài năng, chút ít nhan sắc nên đối với ý chung nhân tôi cũng không đặt quá nhiều tiêu chuẩn. Vậy mà tôi cũng đã từng thất bại rồi. Nghĩ lại thì rất có thể anh ấy thích đàn ông chứ k