
heo níu kéo Hiên cả. Thực tế vẫn là thực tế. Bây giờ Tuấn ra sao Hiên cũng không rõ. Hiên sợ nếu tiếp tục dõi theo Tuấn, Hiên sẽ không thể buông tay. Với lại, nếu phải nghe rằng Tuấn đang hẹn hò với 1 cô nàng nào đó, Hiên sẽ không chịu được. Chi bằng bịt tai bịt mắt lại.
Trang với Hiên vui vẻ đi khắp các sạp quần áo thương hiệu. Dĩ nhiên chỉ dám mua hàng sale. Ở những trung tâm thương mại lớn như thế này, giá tag đều là giá trên trời. Hiên đi làm nhưng mức lương cũng chỉ đủ tiêu thôi. Nghĩ lại thì hồi đi học vẫn giàu có hơn vì được bố mẹ chu cấp cho đầy đủ.
Chọn xong 2 bộ váy khá đẹp, Hiên với Trang vui vẻ ra quầy thu ngân. Nói thực là cả 2 đều phải cắn răng bỏ tiền ra mua vì thích quá. Sau khi máy tính vào mã vạch, thu ngân vui vẻ nói:
-Đơn hàng đã được trả tiền. Cảm ơn quý khách.
Trang với Hiên ngơ ngác nhìn nhau. Ai trả tiền mới được chứ? Hiên vội vàng cầm túi đồ rồi chạy ra cửa, nhìn quanh quất. Nhìn xong 1 hồi, Hiên thất vọng quay lại chỗ Trang. Hiên không hi vọng người trả tiền là Hải, nhưng Hiên chỉ nghĩ được đó là Hải thôi.
Thôi kệ. Hiên cười tươi rói:
-Chúng ta cứ nhận đi. Lòng tốt của người khác mà từ chối thì cũng điên khùng lắm.
2 cô gái vui vẻ cùng nhau ra khỏi trung tâm thương mại, vừa đi vừa cười nói, khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu, cũng có người cảm thấy ghen tị. Ra đến cổng trung tâm thương mại thì Trang đứng như trời trồng vì nhận ra 1 người con trai quen lắm, rất quen, vừa chui vào taxi. Đó là người con trai có mái tóc bồng bềnh, rẽ 2 mái thương hiệu Đan Trường của những năm 90. Người đó chính là người đã khiến Trang thay đổi như ngày hôm nay.
Kỷ niệm của thời niên thiếu 1 lúc ùa về.
Chapter 13: Hot boy của hiện tại
Chàng trai có mái tóc chôm chôm giơ chiếc gậy chọc xuống bàn. Viên bi cái chạm vào viên bi số 1 rồi cũng lúc viên bi 1 2 3 5 chui xuống lỗ, đồng thời vài viên bi khác chạm băng.
Chàng trai có mái tóc bổ đôi đứng cạnh đó, tay khoanh lại, an nhiên theo dõi. Đây vốn là trò chơi mà cậu rất giỏi, nhưng mà người chơi cùng cậu cũng chưa từng thua kém.
Cậu vỗ tay tán thưởng:
-6 năm rồi mà kỹ năng của mày vẫn không giảm sút tí nào Tuấn nhỉ?
Tuấn tiếp tục cúi người xuống, giơ gậy trước viên bi cái và nhắm viên bi số 4:
-Lần này về có đi nữa không?
Tú chống gậy xuống sàn, nhìn chăm chú vào bàn bi a:
-Có chứ. Về đám cưới ông anh thôi. Sau này chắc định cư luôn ở Đức.
Tuấn gẩy 1 đường điệu nghệ, viên bi cái nhảy qua vài viên bi, nhưng trước khi chạm viên bi 4 viên bi cái lại chạm phải viên bi 10. Tuấn chống gậy xuống sàn, nhường lượt chơi cho Tú. Con đường mà Tú định đi Tuấn cũng chẳng bao giờ có ý kiến gì. Có phải phụ nữ đâu mà ủy mị với sướt mướt.
Bố mẹ Tuấn lúc nào cũng đặt kỳ vọng rất cao ở Tuấn. Năm Tuấn học lớp 1, mỗi lần về đến nhà là mẹ Tuấn đều hỏi: “Hôm nay có bài kiểm tra không? Con được mấy điểm? Ai điểm cao nhất lớp?” Có lúc thì Tuấn tự hào trả lời: “Con được điểm cao nhất lớp.”, có lúc thì lại run rẩy: “Điểm cao nhất lớp là Hoàng Ngọc Tú”. Khoảng nửa năm như thế, mẹ Tuấn cũng bắt đầu quan tâm hỏi han: “Bé đó xinh không con trai?”. Tuấn không lưỡng lự mà trả lời ngay: “Con chưa từng gặp ai xinh đến thế.” Vậy là mẹ Tuấn bắt đầu ấp ủ âm mưu. Mỗi lần chuẩn bị cơm trưa cho Tuấn thì đều chuẩn bị 2 phần ăn tráng miệng và bảo: “Con nhớ chia sẻ với bạn Tú nhé. Sau này mẹ muốn Tú sẽ là cô dâu của con” Từ đó trở đi, mẹ Tuấn cũng không còn gương mặt khó đăm đăm khi biết điểm của con trai mình kém Tú nữa. Đằng nào thì sau này cũng là người một nhà cả. Mẹ Tuấn cười đầy bí hiểm. Đến cuối năm lớp 1, mẹ Tuấn bảo Tuấn rủ bạn đến nhà chơi. Lúc Tú đến chơi, mẹ Tuấn nhìn Tú với ánh mắt sáng rực. Lúc ấy nhìn Tú đáng yêu như 1 thiên thần. Thiếu kiềm chế là mẹ Tuấn đã lao đến ôm hôn thắm thiết rồi. Nhưng đến lúc Tú đi vệ sinh thì mẹ Tuấn mới sáng mắt ra. Thật không ngờ đó lại là 1 bé trai. Ý đồ chọn con dâu cho con trai không thành, nhưng mẹ Tuấn vẫn cảm thấy yêu mến Tú. Đến lúc Tú đi về, mẹ Tuấn ngỏ ý đưa về thì Tú chỉ sang nhà bên cạnh: “Nhà cháu bên kia”, càng khiến mẹ Tú bất ngờ hơn. Thì ra là hàng xóm láng giềng. Từ đấy trở đi 2 gia đình trở nên thân thiết, mẹ Tuấn cũng xem Tú như con cháu trong nhà. Có điều từ đó mẹ Tuấn càng nghiêm khắc hơn, đòi hỏi Tuấn không được thua kém Tú. Mỗi lần điểm của Tuấn thua Tú là Tuấn bị phạt.
Nhiều năm như thế. Đến khi hết cấp 1, Tuấn lò dò đến bên giường ngủ của mẹ bảo:
-Mẹ ơi. Sau này Tú sẽ là cô dâu của con. Vì thế, nếu có thua kém Tú thì mẹ cũng đừng phạt con nữa.
Mẹ Tuấn giật mình chạy lại ôm lấy Tuấn:
-Không được đâu con trai. Bố mẹ chỉ có mỗi mình con. Nếu như con có anh em trai thì bố mẹ sẽ không tiếc mà trao con cho Tú.
Lúc ấy Tuấn còn chưa hiểu gì về điều mẹ nói. Sau này khi đã lớn, Tuấn mới ý thức được rõ ràng. Có điều Tuấn vẫn cảm thấy trong lòng còn nhiều điều mơ hồ. Lạ ở điểm, mỗi lần bị bọn con gái trong trường gán ghép, Tuấn lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui. Trong khi đó, Tú tỏ ra cực kỳ khó chịu. Có đợt Tú bị 1 học sinh nam theo đuổi, Tú suy sụp, sợ hãi đến mức suýt đổ bệnh. Tuấn cũng