Insane
Cô nàng lập dị

Cô nàng lập dị

Tác giả: Lặng Thầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322943

Bình chọn: 7.00/10/294 lượt.

anly của Tuấn. Hoặc giả trong mắt Hiên thì Tuấn lúc nào cũng đẹp. Không để Hiên kịp hỏi lại, Tuấn nói thêm:

-Hiên. Làm bạn gái tôi nhé, cho đến khi cậu cảm thấy chán.

Hiên ngạc nhiên đến mức 1 lúc sau mới có thể hỏi lại:

-Làm bạn gái? Có phải cậu đang đùa?

Khóe miệng Tuấn nhếch lên 1 chút, định hình 1 nụ cười đầy tự tin:

-Suốt 1 năm trời, cậu thường xuyên qua lớp tôi tìm Hải. Thậm chí không có Hải ở lớp cậu cũng qua. Suốt trận bóng, cậu đi cổ vũ cho Hải nhưng không buồn nhìn Hải, cậu chỉ nhìn tôi. Cậu nghĩ tôi ngu đến mức không hiểu chuyện gì đang diễn ra sao?

Hiên cảm thấy chột dạ. Tuấn có cần thẳng thắn đến vậy không.

-Chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì đến kinh tế của cậu.

-Thế cậu định chơi trò tình yêu thầm kín đến khi nào? Đối với tôi mà nói thì tình yêu thầm kín không có tí giá trị nào cả.

-…

-Ngày mai 9h sáng đợi tôi ở cổng trường cậu nhé.

Nói xong Tuấn phóng xe đi. Hiên chỉ biết ngơ ngác nhìn theo. Không lẽ tình yêu của Hiên đã làm Tuấn cảm động và muốn đáp lại?

Sáng hôm sau, Hiên ăn vận chỉn chu đợi Tuấn ở cổng trường. Hiên đến sớm 30 phút, hồi hộp chờ đợi. Hiên sẽ đón Tuấn bằng diện mạo xinh đẹp, bằng nụ cười hoàn hảo nhất. Có điều Hiên cứ đợi, cứ đợi đến chùn chân mỏi gối vẫn không thấy bóng dáng Tuấn đâu. Đến 12h trưa Tuấn mới xuất hiện, không có lấy 1 lời xin lỗi. Hiên mệt đến nỗi không thể nào cười nổi. Hiên có cảm giác mình vừa rơi xuống vực, nhưng vẫn bền gan tiến tới. Hiên nhất định không chịu buông tay Tuấn ra. Nếu như Tuấn chưa thể yêu Hiên thì hãy để Hiên yêu Tuấn. Hiên sẽ đường đường chính chính chinh phục Tuấn.

Có điều thời gian ở bên Tuấn, nỗi buồn cứ tích tụ, tích tụ từng chút một, khiến cho nhiều lúc Hiên cảm giác mình đã rơi xuống hố sâu tuyệt vọng. Các ngày lễ, 20/10, noel, valentine, 8/3 và ngay cả sinh nhật Hiên, Tuấn cũng quên. Không chúc mừng, không rủ đi chơi, không tặng quà, không gì cả. Vẫn là Hiên đơn phương chu đáo, ngày lễ nào cũng chuẩn bị quà cho Tuấn. Nếu so với trước kia thì hoàn cảnh như thế này vẫn tốt hơn. Trước kia Hiên có muốn tặng Tuấn thứ gì cũng không dám tặng. Vậy thì hãy cứ để Hiên bày tỏ cho hết tình yêu đơn phương thầm kín suốt những năm tháng học trò ấy.

Năm cuối đại học – 3 năm sau khi hẹn hò với Tuấn, cảm giác của Hiên vẫn không khác gì xuất phát điểm, 3 năm trời mà chưa 1 lần được quan tâm.

Hải ngồi đối diện với Hiên, cần mẫn khuấy cốc cà phê. Hiên thân với Hải kể từ khi lên đại học. Hải cũng biết Hiên thân với Hải chỉ là để dò hỏi về Tuấn, nhưng vẫn cam lòng chấp nhận. Chỉ để thân với Hiên, Hải sẵn sàng chiều theo sở thích của Hiên, kể cả sở thích đó là Tuấn.

Từ hồi cấp 3, Hải đã ấn tượng với 2 cô bạn cùng lớp là Trang và Hiên. Trang có sức học ngang ngửa Hải, còn Hiên khiến Hải để ý bởi tiếng cười khúc khích, tiếng cười có âm điệu rất đáng yêu, âm thanh lanh lảnh nhưng lại rất êm tai, rất nữ tính. Dĩ nhiên điều đó vẫn chưa đủ để Hải quan tâm đến Hiên. Thời điểm Hiên trở thành bạn gái của Tuấn cũng là thời điểm Hải nhận ra tình cảm của mình. Mỗi lần Hiên phải chịu khổ, Hiên nhẫn nhục chịu đựng là mỗi lần Hải như bị dao khứa vào tim. Yêu 1 người vì người đó yêu 1 người khác quá nhiều. Hải thuộc dạng người ngu si đó.

Hiên đến tìm Tuấn nhưng không gặp. Hải bất đắc dĩ trở thành kẻ thế thân, mời Hiên đi uống nước ở cổng trường.

Hải nhìn cây kem đang mút dở trên tay Hiên mà bật cười:

-Chắc là có hàng tá con trai muốn được làm cây kem ấy.

Hiên cười khúc khích, mí mắt híp lại nhìn càng đáng yêu:

-Thôi đi. Người ta còn chưa mất nụ hôn đầu. Tưởng muốn là được à.

Hải tròn mắt nhìn Hiên. Hiên đã hẹn hò với Tuấn 3 năm trời, mà vẫn chưa có nụ hôn đầu hay sao. Hải cười:

-Chẳng lẽ Hiên với Tuấn chỉ là tình đồng chí thôi à?

Hiên đưa cây kem lên mút vội, trả lời qua quýt:

-Có lẽ Hiên còn chưa đủ hấp dẫn.

Không đủ hấp dẫn? Hải cười cay đắng. Không đủ hấp dẫn mà lại khiến Hải đơn phương từng ấy năm, yêu mà chẳng cần được đáp lại. Hải đột ngột đứng dậy, chống tay xuống bàn, cúi xuống hôn Hiên. Hiên bị bất ngờ, nhất thời ngồi đơ ra. Cho đến khi Hải ngồi xuống, Hiên mới đứng phắt dậy:

-Cậu… không thể làm thế.

-Tại sao không? Tớ yêu cậu.

-Cậu điên rồi. Ai cũng có thể nói câu đó, trừ cậu.

-Tớ là đàn ông, không phải gay. Tại sao không được yêu cậu? Đến cả thằng gay như Tuấn còn có quyền cơ mà.

Hiên vung tay tát mạnh đến nỗi vết ngón tay hằn lên má Hải:

-Cậu không được nói vậy về Tuấn.

Hải vẫn điềm nhiên ngồi khuấy cà phê:

-Yêu ai là quyền của tớ. Cậu không can thiệp được đâu.

Hiên nhìn vệt ngón tay vẫn hằn đỏ trên mặt Hải, nhất thời cảm thấy có lỗi:

-Cậu là người đã giúp tớ rất nhiều, tớ không muốn lợi dụng tình cảm của cậu. Cậu thừa biết tớ lấp lửng để cho nhiều vệ tinh theo tớ, cũng chỉ là để khiến Tuấn phải ghen tuông. Nếu cậu cũng muốn giống như họ thì tùy cậu.

Hải mỉm cười. Thật ra Hải cũng lợi dụng tình cảm của Hiên mà. Vì Tuấn nên Hiên mới thân thiết với Hải, vì Tuấn nên Hải mới trở nên quan trọng.

Hiên cầm lấy chiếc cặp chéo, bước vội ra cửa.Hiên không bao giờ muốn mất 1 người bạn như Hải. Ra đến cửa thì Hiên chạm mặt Tuấn. Hiên bối