
rối, lo sợ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tuấn. Vừa lúc, Hải cũng xuất hiện sau lưng Hiên:
-Nếu không có tình cảm thì đừng ràng buộc Hiên nữa. Tao mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho Hiên.
Tuấn cười nhạt, quay lưng bước ra ngoài:
-Hoa thơm ong bướm có quyền dặt dìu. Nếu thích thì cứ theo đuổi cô ấy.
Hiên lẽo đẽo chạy theo Tuấn. Mấy năm rồi đều là như vậy. Hiên luôn phải đuổi theo, phải níu kéo tình cảm này. Lúc nào Tuấn cũng như 1 bức tường khó gần gũi, khó xâm phạm. Ở thời điểm này Tuấn càng giống 1 tảng đá nặng nề. Cảm giác như lúc nào Hiên cũng phải vươn tay ra với theo bóng dáng người phía trước.
Hiên kéo tay Tuấn lại, thở hổn hển:
-Xin lỗi, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Tuấn đứng lại, không nói 1 lời nào, tâm thế bình thản như nước hồ thu. Bỗng nhiên Hiên cảm thấy đổ vỡ. Tuấn không hề ghen 1 chút nào cả, cũng có nghĩa là trong tim Tuấn không có Hiên. Thật ra Hiên cũng quen rồi. Trước giờ đều hiểu rõ tình cảm của Hiên là đơn phương. Thế mà vẫn cảm thấy đau thắt.
Liệu có phải ngay từ khi bắt đầu, tình cảm của Hiên đã là vô ích?
Bất chợt Tuấn quay lại, nhanh như cắt, Tuấn túm lấy tay Hiên, tay còn lại luồn vào sau gáy. Tuấn hôn Hiên, 1 nụ hôn đầy nộ khí. Hiên đi từ ngạc nhiên đến khó thở vì thiếu dưỡng khí, Hiên đẩy Tuấn ra nhưng không được.
Vốn dĩ Tuấn đề xuất với Hiên chuyện hẹn hò chẳng phải do cảm động trước tình yêu của Hiên. Tuấn chỉ muốn Hiên chấm dứt việc làm ngu ngốc ấy đi. Tuấn để Hiên tận mắt chứng kiến hình ảnh chàng hoàng tử trong mơ mà Hiên tự vẽ ra, thực tế không tồn tại. Chính tay Tuấn sẽ bóp nát hình ảnh đẹp đẽ ấy, để Hiên phải tỉnh ngộ. Thế mà Hiên vẫn vui vẻ chấp nhận, chịu đựng tất cả, hi sinh 1 chiều. Đã 3 năm trôi qua mà Hiên chưa 1 lần giao động.Nhiều lần Tuấn có ý định giải phóng cho Hiên vì Tuấn hiểu tuổi thanh xuân của con gái trôi qua nhanh lắm, Tuấn không nỡ để Hiên phí hoài thời gian tuổi trẻ vì mình. Nhưng rút cuộc lại không đành lòng đẩy Hiên đi.Tuấn nhận ra Hiên mỏng manh nhưng mạnh mẽ. Nhiều lúc khiến Tuấn muốn ôm chặt vào lòng. Với Tuấn, Hiên dần dần trở thành 1 thói quen khó bỏ, như hơi thở vậy. Nếu đã vậy, Tuấn quyết định sẽ đối xử với Hiên như 1 người yêu thực thụ. Ấy thế mà lại chứng kiến Hải hôn Hiên. Tuấn giận điên người nhưng vẫn cố tỏ ra lãnh đạm. Giận Hải 1 thì Tuấn giận Hiên 2. Tại sao Hiên lại gần gũi Hải đến mức ấy. Thậm chí có lúc Tuấn cảm giác Hiên gần gũi Hải hơn cả với mình. Vì giận Hiên nên Tuấn không lao vào đánh Hải.Nếu làm thế Tuấn sẽ giống như thằng ngốc, đắm mình vào trò chơi tình ái của Hiên, giống như 1 quân cờ không hơn không kém.
Tuấn buông Hiên ra, cười nhạt:
-Nếu muốn hôn thì lúc nào cũng được, cần gì phải chạy đến tìm thằng đó.
Hiên lùi lại, giữ khoảng cách an toàn. Hiên biết rất rõ Tuấn là con người ngạo mạn, thô lỗ. Nhưng tại sao những lời nói của Tuấn lại khiến Hiên đổ vỡ đến vậy. Tuấn nghĩ Hiên là hạng người nào? Thiếu thốn đến mức phải đi tìm người để giải quyết hay sao? Hiên đứng nhìn Tuấn, ánh mắt để mông lung:
-Đối với Tuấn Hiên là gì? Sức chịu đựng của con người có hạn. Gìa néo đứt dây. Hiên mệt mỏi lắm rồi, không đủ sức chạy theo Tuấn nữa. Mình chia tay đi.
Tuấn đứng như trời trồng. Nhất thời không biết phải làm sao. Có nằm mơ Tuấn cũng không ngờ mình bị đá. Đây chính là điều Tuấn đã mong chờ suốt mấy năm qua cơ mà. Tại sao lại cảm thấy có thứ gì đó vừa tan vỡ.
Hiên quay lưng bỏ đi.
Hiên là người, không phải thánh mẫu. Mấy năm qua Hiên đã chịu bao nhiêu tủi thân. Khóc 1 mình, cười 1 mình, trách Tuấn, nhưng đến khi được gặp lại cảm thấy mãn nguyện, chấp nhận chờ đợi, chấp nhận cho đi 1 chiều.
Bạn và người yêu? Một người thì trắng trợn cướp đi nụ hôn đầu của Hiên, dù chỉ là 1 cái chạm môi, còn 1 người thì xem Hiên như chỗ để trút giận. Hiên có cảm giác bị phản bội. Hiên đã tưởng tượng nụ hôn đầu của Hiên phải là ở 1 nơi lãng mạn, cùng những lời nói âu yếm ngọt ngào. Ấy vậy mà…
Đi được vài bước thì Hiên đột ngột quay lại. Hiên không cam tâm. Hiên tiến về phía Tuấn, nhanh như cắt, Hiên luồn ngón tay vào ngón tay Tuấn, đẩy Tuấn ép sát vào tường rồi kiễng lên hôn.
Tuấn bị bất ngờ, cố tình buông thả bản thân để kệ xem Hiên làm gì. Hiên hôn Tuấn say đắm, nụ hôn như biểu đạt tất cả tình cảm chồng chất xưa nay. Đúng là Hiên đã phải chịu nhiều cực khổ. Sau nụ hôn, Tuấn định vòng tay ôm chặt lấy Hiên thì Hiên đã buông ra và lùi lại.
-Xem như chúng ta hết nợ. Có thể đường ai nấy đi được rồi.
Hiên quay lưng bước vội.Vẫn là bước chân của đứa con gái mảnh mai có võ. Nhanh và nhẹ như 1 làn gió.
Hiên mỉm cười mà nước mắt cứ lã chã tuôn rơi. Đến cuối cùng Hiên vẫn phải thừa nhận Hiên không đủ sức, Hiên không thể làm cho Tuấn yêu Hiên.Tình yêu phải đến từ 2 phía mới là tình yêu. Cố gắng cũng đủ rồi, chi bằng giải thoát cho người ta.
Đã 2 năm trôi qua, Hiên đã đi làm, còn Trang thì vẫn đi học. Hiên đã hi vọng Tuấn sẽ níu kéo Hiên. Nhưng đó chỉ là 1 giấc mộng hão huyền. Tuấn lúc nào chẳng có back up, có hàng tá cô gái luôn ở trạng thái sẵn sàng nhảy vào thế chỗ Hiên. Thì chẳng có lý do gì để Tuấn chạy t